Mục Hoà Khương Lan

Chương 7

8.

Trong phòng, ánh đèn sáng rực rỡ.

Tôi lấy thuốc sát trùng thoa trên mu bàn tay của Mục Hoà, nhưng vẫn còn vài vết xước trên da.

Ánh mắt anh ấy chưa từng rời khỏi tôi kể từ lúc bắt đầu, thật dễ để nhận ra.

Tôi không thể chịu nổi nữa mà ngẩng đầu: “Anh nhìn gì vậy?”

Anh ấy chẳng những không thu hồi lại ánh mắt mà nụ cười càng trở nên sâu hơn.

“Hôm nay em rất đẹp.”

Dưới ánh đèn, khuôn mặt Mục Hoà càng thêm dịu dàng, đường nét sắc sảo cùng đôi mắt sâu không thấy đáy kia càng tôn lên vẻ đẹp của anh.

Áo khoác và cà vạt đã bị vứt sang một bên từ lâu.

Chiếc áo sơ mi tuỳ tiện mở ra hai nút, xương quai xanh quyến rũ lờ mờ ẩn hiện.

Một bầu không khí mập mờ bao quanh chúng tôi.

Ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng sấm vang lên, những hạt mưa lớn trút xuống không hề báo trước.

Tôi bước đến cửa sổ, nhìn thấy Mục Dã đang quỳ dưới đất, chăm chú nhìn thẳng vào tôi.

Cơn mưa như trút nước làm ướt đẫm người, nhưng anh ta vẫn đứng đấy, vừa bướng bỉnh lại cố chấp.

Khung cảnh này dần dần trùng lặp với khung cảnh của vài năm trước.

Khi còn là sinh viên năm nhất, tôi đã làm việc rất muộn ở hội sinh viên. Có người đề nghị muốn đưa tôi về nhưng tôi đã từ chối.

Tôi nói với người ấy là tôi đã có bạn trai, hơn nữa anh ấy cũng sẽ đến đón tôi.

Nhưng tôi chờ rất lâu, cũng gọi cho Mục Dã nhiều lần nhưng anh ta không bắt máy.

Sau đó, Tần Ngọc Trúc nói rằng cô ấy nhìn thấy anh ta trái ôm phải ấp trong quán bar. Thật đáng giận.

Tôi lập tức đến quán bar và cho anh ta một cái tát, trực tiếp nói lời chia tay.

Ngày hôm sau tôi thấy anh ta đợi dưới nhà cả một đêm, cả đêm không ngủ, trong mắt đầy vẻ mệt mỏi.

Anh ta nói đã nhìn thấy đàn anh của tôi và tôi đứng gần nhau, cho nên anh ta ghen rồi, cũng muốn cho tôi nếm thử cảm giác ấy.

Tôi chỉ cảm thấy thật vô lí, không thể tha thứ.

Không biết người nào khuyên nhủ mà anh ta đã quỳ dưới nhà tôi nhận lỗi.

Giữa đêm trời mưa rất to, nhưng bóng dáng ấy vẫn bất động.

Cuối cùng tôi cũng mềm lòng rồi.

Sau lần đó, anh ta thề rằng sẽ không bao giờ để tôi phải cảm thấy buồn nữa.

Mãi đến khi tôi ra nước ngoài, anh ta mới gặp được Mạc Ngôn.

Quả nhiên, toàn bộ lời hứa đều chỉ có giá trị khi chúng ta còn yêu.

……..

Mục Hoà đi đến, nhìn thấy bóng dáng chật vật bên dưới, cười như không cười.

“Đau lòng sao?”

Tôi nhìn vẻ thiếu kiên nhẫn và cố kìm nén cơn giận của anh.

Không nhịn được mà cười lớn.

Có chút đáng yêu.

“Anh nói, sẽ giúp tôi chọc tức Mục Dã đúng không?”

Mục Hoà mỉm cười, mi mắt rũ xuống, che đi sự mất mát thoáng qua trong mắt anh.

“Ừm, em muốn chọc tức cậu ta như thế nào?”

Tôi chợt hôn lên đôi môi mỏng của anh, mùi bạc hà thoang thoảng xộc vào chóp mũi.

Anh ấy mở to mắt, toàn thân cứng đờ.

Tôi hơi lùi lại, trong mắt tràn đầy ý cười.

“Chúng ta là vợ chồng, anh nói: nên chọc tức như thế nào?”

Giây tiếp theo, anh bế tôi lên, bước về phía giường.

Quả nhiên, điện thoại lúc này đổ chuông.

Mục Hoà vô cùng tốt bụng mà bắt máy giúp tôi.

Đầu bên kia điện thoại chỉ có tiếng mưa rơi nhưng lại không có ai lên tiếng.

Lúc tôi đưa tay định lấy điện thoại, đôi môi ấm áp của Mục Hoà lại lần nữa hôn tôi.

Lần này không còn sơ sài như trước nữa, động tác của anh ấy vô cùng tàn nhẫn và mạnh mẽ.

Khi đôi môi quấn quýt lấy nhau, tôi nhìn thấy du͙© vọиɠ không chút giấu giếm trong mắt anh ấy.

Thấy tôi không chuyên tâm, anh liền cắn nhẹ vào xương quai xanh của tôi.

Tôi đón ý và làm theo anh ấy, căn phòng ấm áp phát ra một âm thanh mờ ám.

“Tút…tút…tút”

Cuối cùng điện thoại cũng bị cúp máy, thật tiếc là anh ta có thể lắng nghe lâu như vậy.

Tự làm nhục mình, có thể đổ lỗi cho ai được?

Căn phòng lần nữa rơi vào im lặng, ngoại trừ Mục Hoà đang kìm nén hơi thở.

Anh ấy nhìn tôi với một vệt đỏ thẫm ở đuôi mắt, giọng nói khàn khàn và gợi cảm.

“Mục phu nhân, còn muốn tiếp tục không?”

Tôi quay người rồi đẩy anh ấy xuống, mỉm cười dịu dàng.

“Đương nhiên.”

Tôi từ trước đến nay chưa bao giờ ăn chay.

Tiếng mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, bao trùm căn phòng nhỏ