Mục Hoà Khương Lan

Chương 5

6.

Chuyện của tôi và Mục Dã có chút rắc rối.

Hầu như mọi người trong giới thượng lưu đều biết.

Trước đây khi anh ta còn là phó chủ tịch của Mục thị, mọi người đều ủng hộ. Bây giờ, tất cả mọi người đều không thể chờ được mà lật mặt, giậu đổ bìm leo, giẫm đạp lên anh ta.

Tôi bị một đứa con hoang vứt bỏ, cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.

Tất cả mọi người đều rất thực tế.

Mặc dù Mục thị đang gặp khủng hoảng lớn, nhưng Khương thị cũng ít nhiều bị ảnh hưởng.

Dù sao thì hai gia đình cũng là bạn bè của nhau, công ty cũng có sự hợp tác chặt chẽ.

Rắc rối của bản thân tôi, đều phải tự gánh vác.

“Liên hôn đi.” Tôi nói với Khương Quốc.

Đây cũng được coi là trách nhiệm của con cái hào môn.

Trong hào môn, việc vô tình mới là điều bình thường.

Chỉ là tôi vô cùng may mắn, mẹ mấ.t sớm, cha và anh trai đều đối xử với tôi như một nàng công chúa.

Từ trước đến nay luôn luôn đáp ứng những điều tôi muốn.

Tôi không muốn vào công ty, tôi muốn học nhảy, việc gì họ cũng đều đồng ý.

Đã đến lúc tôi phải gánh vác trách nhiệm của mình.

“Tuỳ ý tìm một người, đừng có quá xấu, không phải con riêng, không được kém hơn em,…”

Khương Quốc: “Đây mà là tuỳ ý tìm?”

Tôi chạm vào bộ lông mượt mà của Đông Đông và nói một cách hiển nhiên: “Em nguyện ý liên hôn rồi, chẳng lẽ không thể tìm người nào tốt một chút?”

Anh ấy nhướng mày, nụ cười ở khoé miệng càng lớn hơn.

“Được, anh tìm cho em.”

Ngày hôm sau, một người đàn ông với khuôn mặt đẹp trai đang ngồi trước mặt tôi.

Anh khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng và êm dịu.

“Khương tiểu thư, tôi là Mục Hoà, là…đối tượng xem mắt của cô.”

Tôi: “…”

Mục Hoà, con trai cả nhà họ Mục.

Cách đây 5 năm, anh ấy bị thương nặng ở chân do tai nạn ô tô và không thể đi lại được.

Anh ấy ra nước ngoài chữa bệnh, đồng thời tiếp quản các chi nhánh của công ty ở nước ngoài.

Mới trở lại trụ sở chính cách đây vài ngày.

Tâm tư của tôi trong nhiều năm nay đều luôn hướng về Mục Dạ, thực sự không quen với anh trai anh ta.

Màn kịch này khiến tôi nhất thời không biết nói sao.

Anh ấy nhấp một ngụm cà phê, lông mi cụp xuống, khí chất ôn hòa khiến tôi cảm thấy như một cơn gió xuân.

Tôi dần dần thả lỏng, nhẹ nhàng nói: “Ngài Mục, anh nên biết, tôi và em trai của anh…”

Nụ cười trên môi Mục Hoà vẫn không thay đổi.

“Tôi biết, mạo muội xin hỏi… cô vẫn còn thích Mục Dã?”

Bị anh ấy nhìn bằng ánh mắt ấm áp như vậy, tôi thực sự cảm thấy áp lực.

Tôi buột miệng: “Đương nhiên là không.”

Anh chợt mỉm cười, trông vẫn dịu dàng và tao nhã.

“Vậy thì cô có thể xem xét tôi, tôi sẽ là ứng cử viên sáng giá nhất để kết hôn."

“Hơn nữa” nụ cười của anh càng sâu hơn. “Cô có thể lợi dụng tôi để chọc tức Mục Dã.”

Tôi: “…”

Khách quan mà nói, cưới Mục Hoà sẽ có lợi cho cả Khương gia và Mục gia.

Nói về việc riêng, anh ấy đúng là ứng cử viên tốt nhất.

Tôi đứng dậy và đưa tay về phía anh ấy.

“Ngài Mục, hợp tác vui vẻ!”

Anh ấy dường như sững sờ trong giây lát, đôi mắt tràn ngập ánh sáng nhỏ.

Vài giây sau, mới nắm lấy tay tôi, tôi cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh ấy.

“Khương tiểu thư, xin hãy chỉ bảo nhiều hơn.”