Trần Đạc đi ở phía trước, cảm thấy được hai người một trước một sau tản bộ như vậy có chút lúng túng, liền yên lặng đem bước chân thả chậm chút chờ Chu Nghệ đi tới bên cạnh, liền lặng lẽ khôi phục tốc độ.
Hai người bọn họ đặc biệt nhất trí giữ im lặng, từ trong cửa hàng đồ nướng đi tới quán net, dọc theo đường đi vẫn không mở miệng nói một câu, cứ như vậy chấp nhất thi đấu coi ai là người câm.
Trần Đạc tiến vào quán net đi tới trước bàn bán nước, đem túi thịt nướng đặt trước mặt Lý Sí Văn, như cố ý gây sự nói: "Đặng ca ăn cơm thừa."
"Lăn, ta không ăn cơm thừa, " Lý Sí Văn lạnh như băng liếc mắt một cái, "Hắn có uống không."
Trần Đạc mặt không đỏ không thở gấp, nói dối: "Không uống, liền liếʍ liếʍ nắp bình."
Chu Nghệ kinh ngạc nhìn Lý Sí Văn, sững sờ không thể tin được thế giới này nhỏ như vậy, cậu cho rằng có thể đem Đặng Vinh Kỳ quản phục tám phần mười phải là một lão bà hung ác, mà Lý Sí Văn cô gái này rõ ràng là một ngự tỷ cao lãnh, vậy nhất định là Đặng ca kia theo đuổi người ta, đuổi tới mức tay sau dâng cả tổ, vì yêu mà cam đoan làm người đàng hoàng.
Chu Nghệ bỗng nhiên rất muốn cười, nhớ tới trước đây Đặng Vinh Kỳ từng nói một câu rất có khí phách, nói tần suất bản thôi thay người yêu không khác lắm với tần suất Phương Tế đổi qυầи ɭóŧ, đều là một tuần một đổi, bây giờ liền trở thành một con chó trung thực, vây quanh Lý Sí Văn uông uông gọi.
"Đàn ông các người mỗi khi hoảng loạn nhìn như con gấu vậy. "
Lý Sí Văn nói xong câu đó liền cúi đầu, tiếp tục công việc trên tay.
Trần Đạc cũng không tự chuốc thêm nhục, quét một vòng quán net, tìm được Cát Triệu Lâm đang ngồi lập đội, trong tiệm net lúc này tiếng gõ phím lớn nhất thuộc về hắn, ngón tay gõ phím như bị chuột rút.
"Muốn lên lầu hai không? Ít người, không ồn ào lắm." Trần Đạc nhìn Chu Nghệ chỉ chỉ cầu thang.
"Không cần, ở lầu một đi, tôi học tập không sợ ầm ĩ, ầm ĩ tới mấy cũng không bằng phòng tự học tối hôm qua."
Chu Nghệ nói lời này có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Trần Đạc nghe ra, đơn giản chính là chê hắn tối hôm qua không quản kỷ luật phòng tự học, không chăm chú xem lớp làm hại Chu đại học bá không được học tập.
Cậu cũng không khách khí, trực tiếp đâm trở lại, "Lầu hai là một tiểu cô nương quản, kiểm tra thuốc cũng không nghiêm lắm, anh nghiện thuốc lá như vậy rất thích hợp."
Chu Nghệ đến bây giờ liền hiểu rõ, cậu cùng Trần Đạc chỉ có thể ở trong trạng thái hòa hợp khi cả hai ngậm miệng, không để ý tới nhau, chỉ cần mở miệng liền ăn miếng trả miếng.
"Nói chuyện khách khí chút. " hắn liếc Trần Đạc liếc mắt một cái, "Có tin hay không tôi hút thuốc trước mặt cậu? "
Trần Đạc vừa nghe, vừa định há mồm nói lại, liền nhìn thấy Cát Triệu Lâm đã đánh xong ván game tháo tai nghe xuống, đang nhìn mình ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu đi qua đây.
"Tôi tin. " Trần Đạc đi vòng qua Chu Nghệ nói: "Tôi còn tin tôi có thể đánh cậu trước mặt bạn học cũ. "
Chu Nghệ quay đầu nhìn lại, Cát Triệu Lâm như đang xem đàn bà chanh chua mắng nhau, hắn nhìn Chu Nghệ cười cười, hỏi: "Chu ca, cùng nhau đánh vài ván không?"
Chu Nghệ ở trong lòng thầm tính toán, thời gian có chút gấp, nếu về trường quá trễ ký túc xá liền khóa cửa, cậu không muốn đêm nay phải ngủ chung với dì quản lí ký túc, không thể làm gì khác hơn là nói:
"Không rảnh, lần tới đi."
"Được."
Cát Triệu Lâm bị cự tuyệt cũng không có nửa điểm không vui, nói xong liền đi kéo Trần Đạc chơi game, Chu Nghệ tìm một góc tương đối yên tĩnh ngồi xuống, mở máy tính lên xem lớp học trực tuyến.
Chu Nghệ không mang theo vở và viết nên không thể giải bài, liền mở một bài học lý thuyết đơn giản để học.
Học lý thuyết rất nhàm chán, chỉ cần phải ghi nhớ một chút, Chu Nghệ không tập trung lắm, thất thần suy nghĩ chuyện khác.
Có một việc khác khiến cậu rất đau đầu nhưng không thể không đối mặt.
Buổi trưa tại ký túc xá trước khi đi, Lưu Sướиɠ nói với rằng trong túc xá người chỉ nghỉ trưa, buổi tối đều không ở lại, Chu Nghệ hỏi hắn nguyên nhân, hắn không lên tiếng, liền chỉ chỉ giường của Trần Đạc.
Chu Nghệ liền hiểu ra, đơn giản chính là sợ sệt Trần Đạc thật sự có Hiv, hoặc là do thẳng nam trời sinh ghét bỏ đồng tính luyến ái, luôn cảm thấy Trần Đạc sớm muộn cũng có một ngày thích bọn họ.
Chu Nghệ không thèm để ý mấy chuyện này, lúc còn ở tỉnh lị kia đầu trâu mặt ngựa gì cũng từng thấy qua, vài anh em muốn tìm kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng mới mẻ, đi tìm vài nam sinh da trắng xinh đẹp làʍ t̠ìиɦ một đêm, sau đó được biếu tặng luôn gói quà Hiv to lớn, cậu đối với cuộc sống riêng và xu hướng tính dục của Trần Đạc không có bất kỳ kỳ thị nào, đơn thuần chính là bát tự không hợp, ở chung không được.
Học xong lớp trực tuyến đã 10 giờ đêm, lớp tự học trong trường cũng đã kết thúc, Chu Nghệ đứng lên chậm rãi xoay người, hoạt động cổ một hồi, chuẩn bị đi mua bình nước, sau đó về ký túc xá ngủ.
Cát Triệu Lâm không biết khi nào thì đi, lúc này đang ngồi cùng Trần Đạc, trong miệng ngậm điếu thuốc nhưng không đốt, chắc là ngậm cho đỡ thèm.
Chu Nghệ đi tới trước mặt hắn, nhớ lại mấy lời hắn mới vừa nói qua, ngữ khí có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ, "Sao không lên lầu hai hút đi. "
Trần Đạc không để ý tới hắn, bấm bấm vài cái sau gáy, miễn cưỡng lắc lắc điếu thuốc trong miệng.
Chu Nghệ nhìn hắn biểu tình lạnh nhạt, tâm lý đột nhiên bung ra một suy nghĩ: Liền thừa dịp này về ký túc xá nói chuyện đi.
Nếu không cùng Trần Đạc sớm lên tiếng chào hỏi, đợi tan làm tên này vừa mở cửa ký túc xá ra xem, thấy mình nằm ở giường dưới ngủ ngon, cảnh tượng sẽ lúng túng chết mất.
Trần Đạc nói không chừng sẽ đạp cậu xuống giường tại chỗ, sau đó đạp cậu cút khỏi ký túc xá.
Chu Nghệ lấy một chai nước ngọt, lúc trả tiền không nhịn được chọc một câu: "Nước này cậu chưa uống qua đi? "
"Chưa uống. " Trần Đạc cầm điếu thuốc ném vào trong thùng rác, "Chỉ là uống vô rồi nhổ vô lại mà thôi."
"... Đệt cụ cậu ", Chu Nghệ kinh ngạc, đem nước ngọt nặng nề thả lại trên bàn, hướng hắn đưa tay ra, "Trả tiền lại."
Trần Đạc mở ra tiền quỹ, cố ý lấy vài tờ tiền rách nát dán băng keo đưa cho Chu Nghệ, xong việc còn bình tĩnh mà nói không khách khí.
Chu Nghệ trong l*иg ngực nổi một trận lôi đình, hận không thể lập tức về ký túc xá trực tiếp giải quyết, hắn khẽ cắn răng, tốc độ nói rất nhanh: "Nói cho cậu chuyện này."
"Ừm."
"Hai ta tối nay ngủ chung một phòng."
Trần Đạc lập tức liền bất động ngồi trên ghế, nhìn như bị sét đánh.
Chu Nghệ nhìn đặc biệt hả giận, liền thêm câu: "Chung một giường."
"...."
"Cậu ngủ ở trên tôi."
"Ai, đừng nói nữa, " Trần Đạc đánh gãy hắn, "Nghe quá kinh khủng. "
"Trương Phù Khang sắp xếp, tôi cũng không có biện pháp, " Chu Nghệ nhún nhún vai, "Tôi ngược lại không có vấn đề gì, nếu cậu không thích có thể viết vài bản báo cáo, nói tôi ngủ không thành thật, làm phiền người khác, mau chóng đem hai ta chuyển đi."
Trần Đạc nghe thấy hắn nói câu "Tôi không có vấn đề gì", mím môi một cái, có chút do dự, mà lúc mở miệng lúc nói chuyện lại như không thể hiện gì: "Lưu Sướиɠ bọn họ không nói cho cậu cái gì rồi à."
"Có nói. " Chu Nghệ biết hắn đang ám chỉ cái gì, "Buổi trưa đã nói hết rồi."
Trần Đạc kinh ngạc nhíu mày, nhìn vào Chu Nghệ nói: "Biết cũng không có gì đáng kể, gan cậu cũng rất lớn. "
"Cậu cũng có không ít hào quang. " Chu Nghệ cười cười, "Bất quá tôi so với cậu còn gặp qua nhiều thứ đáng sợ hơn nhiều, cái này không tính là gì, còn chưa tới mức có thể đem tôi sợ như đám Lưu Sướиɠ, tôi chính là cảm thấy được tính khí hai ta đều rất ngay thẳng, mỗi ngày phải đánh nhau một trận. "
"Vậy tôi không có gì không vui." Trần Đạc tùy ý nói, buổi trưa cậu cũng trở về ký túc xá, buổi tối tan việc trở lại cũng đã là ba giờ sáng, cùng lắm chỉ có thể nói vài câu với Chu Nghệ, coi như nói cũng là Chu Nghệ đang nói mớ.
Chu Nghệ nghe được đáp án, cuối cùng đem phiền não cả ngày hôm nay xã ra, nhìn Trần Đạc gật gật đầu, "Được thôi, tôi đi trước, " quay người đi ra ngoài được vài bước, liền quay lại chỉ vào Trần Đạc nói: "Lúc trở về đừng gây tiếng động lớn, tôi tỉnh dậy sẽ đánh người, đừng đánh thức tôi."
Trần Đạc hướng hắn vung vung tay, qua loa nói: "Biết rồi. "