Chế Bạo

Chương 7

Hành lang lầu hai tỏa ra mùi thuốc khử trùng ngột ngạt, Trần Đạc ngửi xong có chút choáng váng, nhanh chóng đi về hướng một phòng bệnh.

Đẩy cửa vào, hai người trong phòng bệnh đều lộ ra vẻ mặt yên tĩnh. Phòng bệnh này yên tĩnh tới mức tiếng hít thở cũng vô cùng nhẹ.

Trần Đạc đi tới dựa vào cửa sổ bên cạnh giường bệnh, đem thức ăn đặt ở trên tủ đầu giường, cho dù đã khống chế động tác không phát ra tiếng, người bệnh trên giường vẫn mở mắt ra.

Mã Vấn Sơn ngẩng đầu, ánh mắt tan rã mà nhìn trần nhà, trên mặt hắn là vết sẹo dài như con rết bị móng tay xé rách, thịt thối bên trong dày đặc sền sệt màu vàng.

Vết sẹo này kéo dài từ lông mày đến bên phải cằm, có thể tưởng tượng thời điểm hắn bị đưa đến bệnh viện, cả khuôn mặt đã bị chém đến mức da thịt bị lật ra ngoài, máu thịt be bét.

Đôi môi hắn cũng khô nứt rất nghiêm trọng, sắc môi xanh tím như trúng độc, hiển nhiên đã rất lâu chưa được uống nước.

Trần Đạc từ gầm giường lấy ra cái bàn để lên, rồi lấy thêm ghế ngồi xuống, cắm ống hút vào ly sữa bò nóng rồi đưa cho người nằm trên giường.

Mã Vấn Sơn chậm chạp nhận lấy ly sữa nóng, chậm chạp đưa ống hút lên miệng từ từ hút sữa. Động tác chậm rãi y hệt một ông lão.

Mối quan hệ của hai người có chút khó xử, Trần Đạc mỗi lần cùng hắn ở chung một chỗ đều im lặng không nói, vừa là không có nửa điểm muốn nói chuyện vừa là không biết nói cái gì cho phải. Cho dù Trần Đạc đã chăm sóc hắn như vậy hai năm.

"... Mã Kiên "

Mã Vấn Sơn mặt không nhúc nhích được, chỉ có thể khó khăn chuyển động con ngươi, nhìn chằm chằm Trần Đạc bị thương đầu gối, nói: "Mã Kiên? "

"Ừm, ba ngươi."

Tối hôm qua Trần Đạc sau khi rời phòng tự học liền đến quán Internet đi làm, ở trên đường gặp phải Mã Kiên, người kia cởi trần ngồi xổm bên cạnh thùng rác, bên chân nằm bảy, tám chai bia rỗng.

Mã Kiên vừa thấy Trần Đạc, đột nhiên mở chai rượu ném thẳng lên mặt cậu, liền tàn nhẫn đập nát nửa cái bình rượu, lấy mảnh thủy tinh vỡ đâm vào đầu gối Trần Đạc. Đâm xong liền như người điên. điên cuồng gào thét chửi bậy, nói nếu Trần Đạc còn dám trì hoãn chi phí thuốc thang của con trai mình, hắn liền đem Trần gia đập cho nát bét.

"Ngươi... Tiền đừng cho hắn... Ngươi... Trực tiếp cho ta giao bệnh viện.. Nhanh đi...." Mã Vấn Sơn tức giận đến mức khoang ngực đập liên hồi, hai tay muốn siết chặt lại thành nắm đấm nhưng không đủ sức.

Mã Kiên chưa tới bốn mươi đã thất nghiệp, số tiền hắn lấy được từ Trần Đạc không hề để cho con trai hắn phục hồi ghép da, nhiều nhất chỉ bỏ ra mấy trăm mua thuốc, còn lại hắn nhét túi làm của riêng, vừa lo cơm nước cho chính mình vừa đánh bạc, mua vé xổ số.

Trần Đạc nhìn Mã Vấn Sơn tức đến nổ phổi, nhàn nhạt nói: "Dựa vào cái gì."

"Dựa vào... Mặt của tao... Là do... Mày rạch. "

Trần Đạc không nói tiếp, đứng lên thu dọn bàn, thả lại gầm giường.

Mã Vấn Sơn quan sát động tác của hắn, cho là hắn phải đi, lập tức cuống lên, dùng sức đem thân thể hướng lên trên, muốn dựa lưng vào trên tường.

Nhưng sức lực của hắn có hạn, cánh tay chống đỡ một hồi liền mềm nhũn, chỉ có thể gục xuống nhìn trần nhà, mở miệng có chút khó khăn: "Tiền kia... Bác sĩ đã hối nhiều lần... Con mẹ nó mày nhanh chóng nộp lên... Nếu không tao... Tao không dùng thuốc nữa. "

"Tao với Mã Kiên rốt cuộc ai là ba mày?" Trần Đạc đột nhiên bị khuôn mặt tức giận của hắn làm bật cười: "Nên bồi thường bao nhiêu tao sẽ bồi thường bấy nhiêu, tiền dùng ở đâu là do cha con mày tự quyết. Trên hợp đồng quy định cuối cùng là 1 vạn tệ, đầu năm tao đã gọi cho mày trả đủ, bồi thường tiền là tao đáng đời phải trả, âm thầm nuốt tiền thuốc thang là việc của cha con mày, cha mày tự tiêu hết tiền chữa bệnh, mày không đi hỏi hắn còn bắt tao phải trả trước một phần tiền thuốc? "

Trần Đạc vươn ngón tay chỉ đầu của chính mình, "Tao chém mặt của mày, không phải chém não. "

Không đợi Mã Vấn Sơn mở miệng, Trần Đạc quay người trực tiếp đi ra phòng bệnh, trước khi đi còn không quên cài cửa lại.

Trần Đạc căn bản sẽ không thật sự tức giận, vừa ra ngoài hỏa khí liền tiêu mất hơn nửa, cậu lấy điện thoại di động ra, khởi động máy xem thời gian.

*** hỏa khí: kiểu sự tức giận á

Bây giờ mà về trường học chắc chắn bị tóm, với vết thương này chưa chắc đã leo tường được, vẫn là buổi chiều rồi trở về sau.

Trên màn hình hiện một cuộc gọi nhỡ với một cái tin nhắn ngắn. Trần Đạc mở ra xem, là của Hàn Chiêu.

- Buổi tối xin nghỉ đi, ra ngoài uống một bữa.

Trần Đạc nhắn lại dấu chấm hoi.

- Một người bạn cũ của tôi nhờ chăm sóc anh em của hắn, bọn họ mời khách, tới uống vài ly là xong.

Trần Đạc nhấp vào phím tắt, nhanh chóng nhắn lại, "Được. "

Chu Nghệ cơm nước xong sau, trước tiên ở chỗ ngoặt tòa ký túc xá hút một điếu thuốc, hút xong mới đi tới phòng ký túc trường học sắp xếp.

Chu Nghệ trực tiếp đẩy cửa đi vào, người ở bên trong đột nhiên hô to một tiếng: "Tôi đệt", nam sinh giường dưới chỉ mặc cái qυầи ɭóŧ, hắn vừa nhìn thấy một khuôn mặt mới lạ đứng ở cửa, vội vàng đem chăn che lại nửa người dưới.

Hắn luống cuống tay chân đem mình che kín, ngẩng đầu hướng Chu Nghệ gào lên: "Cậu tưởng ký túc xá là nhà của cậu sao? Không biết gõ cửa trước khi vào à? Mẹ cậu sinh cậu ra bị ngược à, đầu hỏng rồi đúng không! "

"Nhỏ giọng một chút đi, gào cái gì vậy, ta đệt!" Nam sinh ngủ ở giường trên một cước táo bạo mà đá vào trên ván giường, thò đầu ra chỉ vào nam sinh giường dưới nói: "Cậu còn dám la làng lên nữa tôi liền xuống bóp chết cậu! "

Chu Nghệ rất vui mừng bản thân đã kịp nuốt tiếng "Xin lỗi." vào trong, liếc mắt nhìn thấy nam sinh kia đã mặc quần vào, đang ngồi chơi điện thoại di động, im lặng không nói gì.

Diện tích ký túc xá này rất hẹp, phòng sáu người ba giường đôi cùng phòng tắm, ngoại trừ hai nam sinh khác đang ở ngoài, trong phòng hiện tại có ba người.

Giường của Chu Nghệ đặt cạnh máy sưởi, cậu nằm ở tầng dưới. Trường học đã phát sẵn ga trải giường và vỏ chăn, đều được xếp chỉnh tề đặt ở khoảng không trên ván giường.

Lúc Chu Nghệ tới dọn dẹp giường, nam sinh giường trên liếc trộm một cái, đôi môi ngọ nguậy muốn mở miệng nói gì đó, nhưng hắn cảm thấy được Chu Nghệ tướng mạo nhìn quá hung ác, tám phần mười không dễ ở chung, vì vậy liền đeo tai nghe lên tiếp tục chơi game.

Vóc dáng Chu Nghệ quá cao, lúc khom lưng bao vỏ chăn có chút ngốc nghếch mà gian nan, cậu sống mười tám năm chưa từng phải làm việc này, mù mờ suy nghĩ nửa ngày mới tìm ra cách bao đúng.

Cậu quỳ một gối bên giường bao vỏ chăn, lúc đang trải ga giường cửa túc xá bị người ta đạp một cước mở ra.

"Trời nóng điên mất, ta mà nóng chết các ngươi cũng không có ba."

Hai nam sinh mặc áo bóng rổ lầm bầm lầu bầu oán giận, một bên tiến vào phòng ngủ một bên vén áo lau mồ hôi, nhìn thấy Chu Nghệ lại như nhìn thấy không khí, một tiếng bắt chuyện cũng không có liền tiến vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Chu Nghệ biểu hiện bản thân rất hài lòng thái độ này, cậu vốn là yêu thích ở một mình, bên tai có người ồn ào liền cảm thấy phiền, bạn cùng phòng không quan tâm đến thực sự là không thể tốt hơn.