Không sai, lúc này Chu Thuần đóng giả làm một kiếm khách võ lâm, chuẩn bị đi Lam Châu khiêu chiến võ lâm cao thủ khác.
Nam tử đầu trọc kia sở dĩ sẽ đối với hắn kính sợ như thế cũng là bởi vì trước đó đã lấy được tín nhiệm của đội thuyền, hắn một chiêu liền chế phục được nam tử đầu trọc kia.
Mà lúc đó Chu Thuần thi pháp cho mình một pháp thuật nhất giai hạ phẩm " Kinh Thân Thuật" thôi.
Bởi vì nữa đoạn trước là đi ngược dòng nên tốc độ tiến tới của đội thuyền cũng không nhanh, mỗi ngày tiến lên cũng không tới trăm dặm.
Thẳng đến đi tiếp hơn 10 ngày mới tiến vào một dòng sông khác. Thuyền chạy xuôi theo dòng nước thì đội thuyền mới có thể đi nhanh hơn.
Sau khi Chu Thuần lên thuyền được nữa tháng, đội thuyền mới rời đi nội cảnh Vân Châu lấy đồng bằng làm chủ này, tiến vào nội cảnh Lam Châu núi rừng san sát.
Trong khoảng thời gian này, hải tặc mà tên nam tử đầu trọc nói tới cũng không có xuất hiên qua lần nào.
Cho đến buổi chiều ngày hôm đó,thời điểm đội thuyền đi qua một khúc sông. Bổng bên trong hai bụi cỏ lau vang lên một tiếng còi, có bẩy tám chiếc thuyền nhỏ từ bên trong bụi cỏ lau xông ra, trực tiếp hướng đội thuyền bên này vọt tới.
"Không tốt, là hải tặc!" Phía trên thuyền hàng, sau khi tên nam tử đầu trọc nhìn thấy những người trên thuyền nhỏ cầm cung, cầm đao thì sắc mặt biến đổi kinh hô.
Mà cũng bởi vì một tiếng la này của hắn, lập tức có mấy mũi tên đồng thời bắn chụm tới chỗ hắn đang đứng. Thấy thế, hắn bị dọa cho ngã sắp mặt trên đất, vội vàng tránh né chạy về trong khoang thuyền.
Lúc đầu, Chu Thuần nghĩ ngơi trong khoang thuyền. Sau đó nghe được tiếng hô hoán của tên đầu trọc thì cấp tốc chạy lên buồng thuyền.
Hắn giương mắt nhìn về phía mặt nước, sau khi nhìn thấy sơ lượng hải tặc có ba bốn mươi người thì cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Số lượng địch nhân nhiều như vậy còn có cung tiễn lợi hại như thế, hắn mà không sữ dụng pháp thuật thì chỉ sợ rất khó đối phó được.
Mà một khi hắn sử dụng pháp thuật thì không thể ở lại đội thuyền được nữa.
"Được rồi, bây giờ cũng đã đến nội cảnh Lam Châu rồi. Cho dù có đi dường vòng đi nữa thì cũng bất quá là mấy ngày đường là có thể đến Hắn Thổ Lĩnh." Ý niệm trong lòng chớp động, rất nhanh Chu Thuần liền có quyết định.
Chỉ thấy lúc này hắn niệm pháp quyết thi triển phát thuật, rất nhanh liền có một đoàn hỏa diễm cháy hừng hực xuất hiện bên trong đám người. Sau đó hắn hất tay lên, doàn hỏa diễm liền hóa thành một quả cầu lửa lớn chừng nắm tay phóng về hướng đám hải tặc trên thuyền nhỏ.
Nhất thời, "Ầm ầm" một tiếng bùng nổ lan tràn. Toàn bộ thuyền nhỏ đều trực tiếp bị hỏa cầu nổ thành từng mảnh. Sáu bảy hải tặc trên thuyền nhỏ cũng toàn thân bị lửa cháy lan đến, kiu khóc rơi vào trong sông.
Một màng này dừng trong mắt đám hải tặc, làm cho bọn họ sợ hải đén nổi hồn lìa khỏi sát.
"Là pháp thuật, là pháp thuật! Bên trong đội thuyền có tồn tại tu tiên giả."
Môtj hải tắc rất có kiến thức sau khi nhận ra liền không nhịn được lớn tiếng kinh hô. Sau đó vội vàng hướng tới chiếc thuyền bắn ra hỏa cầu quỳ xuống đạp đầu nói: "Tiên sư đại nhân, ngài đại nhân đại lượng mà tha mạng cho chúng ta lần này. Chúng ta tuyệt không có ý mạo phạm ngài. Mong ngài tha cho chúng ta làn này đi!"
Lời của tên kia vừa thốt ra, đám hải tặc còn lại cũng bị doại đến vội vàng quỳ theo đập đầu liên tục.
"Mời tiên sư đại nhân tha mạng!"
Bởi vì bị uy danh cường đại của tu tiên giả chấn nhϊếp, bọn chúng còn không có can đảm mà chạy trốn.
Chu Thuần thấy vậy lập tức lạnh giọng quát: "Tát cả đều cút hết cho ta. Đừng để ta còn nhìn thấy cái ngươi nữa!"
Hắn cúng không muốn tạo nhiều sát nghiệp.