Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 15: Thiếu chủ thật biết trêu chọc người khác!!

...****************...

Dịch Hành nói - [ Ba, Đoán xem!? ]

Giang Tiêu đang lo lắng gần tức giận tới nơi, nghe Dịch Hành đầu giây bên kia kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì càng bức mình thêm, muốn chạy tới oánh đối phương một trận.

Dịch Hành thấy bên đó không nên tiếng, thu lại dáng vẻ cợt nhả kia liền lạnh lùng nói - [ Muốn oánh con một trận nên thân phải không? Có giỏi thì tới đây đi, chỗ tàu lượn siêu tốc phía đông!! ]

Giang Tiêu còn chưa kịp nói gì đầu giây bên kia đã tắt máy từ lúc nào không hay, hắn tức giận muốn đập luôn chiếc điện thoại đang cầm kia.

Tin nhắn đột nhiên vang lên dừng lại hành động của hắn, Giang Tiêu cố gắng nhịn lại cơn tức giận sắp lên tới đỉnh điểm kia mở điện thoại xem tin nhắn.

[ Đừng đập, là Tiểu Hà và con mua đó!! ]

[ Nếu để nó biết ba trong lúc tức giận đập bể, hư thì đừng trách con không nói trước!! ]

Mỗi một tin nhắn hiện lên đều gián tiếp khiến Giang Tiêu tức điên lên, hắn rất muốn phát tiết liền đến chỗ gốc cây bên cạnh, đấm thật mạnh vào đó.

Cây không chịu được lực mạnh mẽ như vậy, ở giữa chỗ vừa bị Giang Tiêu đấm lõm vào một quả cầu tròn, tất cả cành cây đều rung chuyển.

Tựa như nó bị một con quái vật khổng lồ, tấn công không ngừng lay lay, run rẩy từng chiếc lá rơi khỏi cành cây khi từng cú đấm mạnh từ Giang Tiêu.

Người đi qua lại càng ngày càng nhiều, tất nhiên sẽ tò mò mà tụ tập lại thành từng nhóm, từng chỗ gần như sắp thành hình tròn

Bọn họ vừa nhìn vì tò mò không biết hắn đang làm gì, phần là vì nhan sắc nghịch thiên của Giang Tiêu, còn lại đều là.... vừa đứng xem kịch là chính!!

Mộ Hàn Chu thấy đám đông sắp tụ tập tại đây thì lo lắng, chạy tới kéo Giang Tiêu ra.

Sức lực của Giang Tiêu thực sự rất lớn, chân đấm tay đá vậy mà Mộ Hàn Chu dùng hết sức lực vẫn không thể kéo hắn ta.

Buông tay ra, thở hồng hộc như người vừa mới chạy maratong vậy, phải ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh đó mới bình tĩnh được.

Hàn Quân Giao ở bên cạnh, vẫn dửng dưng đứng đó nhìn hai người nói - Mệt làm sao?

Mộ Hàn Chu đáp - Mệt lắm chứ!! Người gì đâu đã hơn bốn mươi tuổi rồi mà sức khỏe còn hơn cả trai tráng.

- Đừng có mà đổ thừa cho người khác, là tại anh yếu thôi!! - Hàn Quân liếc mắt nhìn anh, thở dài nói - Chu chu, nói thật cho em biết đi!? Người này có phải chính là người mà anh nói trong điện thoại không?

Mộ Hàn Chu cười ngượng hỏi lại - Em....sao em xác định được người mà anh nói chính là thầy ấy?

- Trực giác của phụ nữ!!

Nghe cô nói vậy, Mộ Hàn Chu cũng phải bật cười vừa xoa đầu Hàn Quân Giao vừa nói - Em mới bao nhiêu tuổi chứ, mà bảo trực giác của phụ nữ? Em đừng quên mình vẫn là trẻ vị thành niên nha~~?

Hàn Quân Giao vung tay hất bàn tay cứ xoa đầu mình, tức giận nói - Anh đừng có ỷ mình hơn 3 tháng tuổi, mà coi em là em gái nha~~?? Em nói rồi, em nhất định sẽ nắm giữ trái tim của anh bằng được.

Mộ Hàn Chu định trêu cô tiếp thì bên cạnh đã vang lên tiếng nói đanh thép, xoay người lại đã thấy Giang Tiêu đang bị một thiếu niên nắm chặt bàn tay đang rỉ máu kia mà mắng.

- Người quậy đủ chưa?

Giang Tiêu khựng lại một lúc, giật mình định nói gì đó thì nhìn lại xung quanh mình, đã người người bao vây thì bình tĩnh rút tay ra.

Thiếu niên kia nhìn đám đông rồi ra lệnh cho một thanh niên đứng bên cạnh, thì thầm gì đó thanh niên kia quát.

- Mau ra cả đi!!!

Lời vừa thốt lên thì một tốp đám người mặc đồ đen, trên tay cầm nào là cây gậy nào là súng chạy ra từ đám đông rồi trực tiếp đứng trước mặt bọn họ.

Nghiêm nghị đứng đó cho tới khi nghe hiệu lệnh của người thanh niên kia, lập tức đuổi tất cả đám người bao vây kia.

- Dọn dẹp!!

Chẳng cần dùng vũ lực, đám đông lập tức tản ra rồi con đường trở lên thông thoáng, ít người qua lại.

Người thanh niên kia kính cẩn cúi đầu nói - Thiếu chủ, đã giải quyết xong!!

Dịch Hành nói - Được rồi, giải tán cả đi!!

Thanh niên kia và tốp người mặc đồ đen kia nghe vậy, đồng thanh hô lớn rồi đi hết - Dạ!!

Giang Hà đột nhiên chạy tới ôm chầm lấy Giang Tiêu, ngửa đầu gọi - Ba, ba ba!!

Giang Tiêu nắm lấy cánh tay đang ôm mình kia, từ từ ngồi xuống sao cho chiều cao phù hợp với Giang Hà, một tay xoa đầu cô bé hỏi - Tiểu Hà, con không sao chứ? Sao lại buông tay ba ra vậy? Có biết ba lo lắng lắm không?? Cứ tưởng con bị lạc mất rồi?

Giang Hà lau đi những giọt nước mắt kia đi, cười cười nói - Con xin lỗi, làm ba lo lắng rồi!! Cũng may là có Hành ca ca, lúc đó giữ được con.

Giang Tiêu nghe vậy, ôm chặt lấy Giang Hà vào trong lòng thầm cảm ơn trời đất.

Nhìn Dịch Hành ở bên cạnh, dịu dàng nói - Cảm ơn con, Tiểu Hải!!

Dịch Hành sau ngần ấy năm lại được nghe hắn gọi là Tiểu Hải, mừng đến suýt nữa thì lao đến ôm chầm lấy cả hai người.

Mộ Hàn Chu thấy mình không nên ở đây lúc này, định kéo Hàn Quân Giao đi thì lại phát hiện cô đã biến mất từ lúc nào không hay.

Ngó nghiêng xung quanh thì thấy Hàn Quân Giao đang đứng đối diện với thanh niên kia, ánh mắt tràn đầy vẻ mê mẩn.

Hàn Quân Giao đã mất hết liên sỉ, còn định dang tay ôm lấy thanh niên kia nhưng lại bị cự tuyệt một cách tuyệt tình.

Nhìn lại tình cảnh này, Mộ Hàn Chu nhớ tới kiếp trước.

Hàn Quân Giao vì theo đuổi mình mà học nữ công gia chánh, từ cầm kỳ thi họa đến ước mơ trở thành diễn viên của mình cũng từ bỏ.

Đổi lại chỉ là một câu từ hôn của mình, Mộ Hàn Chu không hối hận.

Nếu vì đó mà nhận lời rồi kết hôn với cô, mới thật sự là hại cô. Đã không yêu cô còn dày vò cô từng chút một, thì quãng thời gian sau đó sẽ biến thành địa ngục trần gian đối với cả hai.

Nếu ông trời đã cho anh sống lại thì Mộ Hàn Chu sẽ tìm cho cô một mối nhân duyên tốt nhất, sẽ bù đắp được sự tiếc nuối của kiếp trước.

Mộ Hàn Chu đến gần gỡ Hàn Quân Giao ra khỏi người thanh niên kia, cúi đầu xin lỗi.

Thanh niên kia cũng không quan tâm, cúi đầu đáp không sao.

Mộ Hàn Chu ngẩng đầu nhìn đối phương, phát hiện ra gương mặt người thanh niên này có chút quen thuộc.

Đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh của một người đàn ông rồi "ồ" lên một kinh hỉ, thân thuộc gọi - Thẩm Lãng!!

Thẩm Lãng là tên của lão đại hắc băng, tên là Hàn Thiên Minh.

Hàn Thiên Minh cũng không phải tổ chức xã hội đen gì cả, nó chỉ một thế lực có thể thâu tóm cả giới chính trị và kinh tế.

Họ chủ yếu mặc đồ đen nhưng tác phong làm việc lại khác một trời một vực với xã hội đen hiện giờ, ngoài buôn bán ma túy và chất gây nghiện không tham gia thì bọn họ cũng khác người bình thường là mấy.

Kiếp trước, lần đầu gặp Thẩm Lãng là trong một buổi tố tụng ly hôn của nguyên chủ, Mộ Hàn Chu chính là luật sư mà nguyên chủ mời tới.

Vừa hay, Thẩm Lãng lại chính là nguyên cáo của vụ án đó.

Tất nhiên để tiện kiện cáo thì Mộ Hàn Chu đã đọc hết thông tin của người đàn ông này, càng đọc càng cảm thấy.... người đàn ông này thật thú vị.

Kết hôn đã 10 năm mà chưa từng xảy ra quan hệ với nguyên chủ, cũng ít khi về nhà suốt ngày ở nước ngoài, tần xuất ở nhà có thể đếm trên đầu ngón tay.

Cấm dục hay gì mà lãnh đạm vậy, ai không biết còn tưởng, Thẩm Lãng không có hứng thú với nữ nhân, chắc đối với nam nhân cũng vậy.

Lần đó cũng là lần cuối, sau đó Mộ Hàn Chu có rất nhiều đơn kiện, không để ý tới vụ án đó nữa.

Nếu tính theo thời gian, Thẩm Lãng chắc là chưa kết hôn nhỉ?

Mộ Hàn Chu thẳng thừng hỏi - Anh có phải là Thẩm Lãng, thiếu chủ của Hàn Thiên Minh không??

Thẩm Lãng nghe anh hỏi khẽ rùng mình, lạnh lùng giơ súng vào đầu Mộ Hàn Chu dọa bắn, hỏi - Mày là ai? Sao lại biết tên tiếng Trung của tao?

- Nghe giọng điệu kiểu này, chắc là đúng rồi!! - Mộ Hàn Chu giơ hai tay lên cao đầu hàng, cười nói vui vẻ như không có chuyện gì - Đây là nơi công cộng, khắp nơi đều có camera.... không lẽ anh muốn bị Đội cảnh sát Giang Thành tới bắt anh đi tra xét hả??

Thẩm Lãng trực tiếp câm nín, thu lại khẩu súng mình đang cầm nhét vào trong túi áo khác da đang mặc.

Trực tiếp túm lấy cổ áo của Mộ Hàn Chu mà cảnh cáo - Mày rốt cuộc là ai?

Mộ Hàn Chu không những không giật mình tức giận, ngược lại đã biết trước cười cợt nhả nói - Bình tĩnh đi chứ, anh trai!! Em không có ý xấu, chỉ là..... em gái của em, hình như rất thích anh!! Có muốn làm quen không?

Thẩm Lãng nhìn Hàn Quân Giao bên cạnh, lạnh lùng đáp - Tôi không có hứng!!

Mộ Hàn Chu kéo sát khoảng cách, dường như chỉ cần tiến lại thêm một chút nữa cả hai liền sẽ nhìn thấy từng sợi lông tơ của đối phương.

Anh ghé sát tai nói thì thầm gì đó, Thẩm Lãng nghe xong không mấy tin tưởng hỏi - Không thể nào? Sao mày lại biết chuyện đó?

Mộ Hàn Chu gỡ tay đang túm cổ áo của mình xuống, lạnh lùng nói - Tin hay không, tùy anh!! Dù sao, người hối hận sau này cũng không phải là tôi!!

Thẩm Lãng định nói gì đó, Mộ Hàn Chu liền giơ ngón cái lên đặt trên miệng, ra hiệu không cần nói nữa.

Anh nói tiếp, giọng điệu không khác gì ra lệnh cho y - Bảo vệ Hàn Quân Giao trong vòng 4 năm nữa, trong thời gian đó tôi sẽ giải đáp hết tất cả những suy nghĩ của anh, được chứ??

Thẩm Lãng không còn cách nào từ chối, đành phải gật đầu đồng ý.

Dịch Hành ở phía bên kia nhìn sang, thấy bọn họ sắp đánh nhau định sang giải quyết thì....!?

Quay sang hỏi Giang Tiêu - Ba~~!! Cậu nhóc kia là ai vậy? Hình như lần nào gặp chuyện, cậu ta đều xuất hiện bên cạnh hai người!?

Giang Tiêu nhìn phía đó rồi đáp - Là sinh viên khoa ba, tên Mộ Hàn Chu.

Còn tại sao lại xuất ở đây, Giang Tiêu không nên nói thì tốt hơn.

Dịch Hành ngạc nhiên hỏi - Chính là cái tên nam thần khoa Luật nối tiếng dạo gần đây trong trường đó hả?

Giang Tiêu gật đầu.

Dịch Hành nói - Là sinh viên trong trường, gặp nhau thường xuyên là chuyện bình thường, quan hệ giữa ba và cậu ta con không muốn hỏi nhưng.... tại sao cả Giang Hà cũng trở nên thân thiết được vậy? Còn bé cũng đâu phải dạng người quan tâm đến người khác chứ, đối phương còn là một sinh viên của ba mình?

Giang Tiêu thấy vậy hỏi - Con càng ngày càng nhiều lời thì phải? Hồi nhỏ rất ít lời, thậm chí cả tuần cũng nói không quá ba câu khác nhau, còn bây giờ thì không thèm trùng lặp từ nữa?

Dịch Hành đáp - Con.... chỉ là cảm thấy hình như, cả hai càng ngày càng khác trước rồi muốn tìm hiểu thôi.

Giang Tiêu nói - Ba biết con lo lắng cho hai chúng ta, hai chúng ta bây giờ sống rất tốt và tràn đầy hạnh phúc.

Nhìn Mộ Hàn Chu, nói - Còn về.... Mộ Hàn Chu thì?? Ba cũng không muốn giấu con, cậu ta chính là khách trọ của căn phòng đối diện với phòng của chúng ta, thỉnh thoảng có dạng nhà dọn dẹp và nấu ăn.

Dịch Hành nghi hoặc hỏi - Chỉ có như vậy? Không còn gì nữa!?

Giang Tiêu không biết nói gì, nói như thế nào đành lắc đầu cho qua.

TruyenHD

TruyenHD