Sau Khi Đá Tra Nam, Tôi Lấy Luôn BOSS Game Kinh Dị Làm Chồng

Chương 3

Bầy côn trùng không rõ tên đồng loạt vỗ cánh bay đi.

Tiếng vo ve vang lên không ngớt.

Nếu tôi có thể hiểu được, tôi sẽ biết chúng đang nói:

【Để ta xem thử là kẻ nào không biết sống chết mà đến đây tìm đường chết.】

【Trời ơi, mau đi bẩm báo đại nhân, phu nhân chạy trốn ba năm cuối cùng cũng đã trở về.】

【Có ai đi hỏi nàng ta xem đã biết lỗi chưa?】

...

Lối đi nhanh chóng trở lại yên tĩnh.

Tôi lại nổi da gà khắp người.

Có "người" đang nhìn tôi phía trước.

Ánh mắt ấy như muốn nuốt chửng tôi.

Dù sao thì, đây cũng là một cuốn tiểu thuyết kinh dị.

Tôi thở dài, bước về phía trước.

Nhưng đột nhiên ngã vào một l*иg ngực rắn chắc, lạnh lẽo.

"Bùi, Thanh Thanh."

Người tới liếʍ đôi môi khô khốc, ánh mắt sắc bén như dao: "Em còn biết đường về sao?"

Con đường tối om.

Khuôn mặt anh ta ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ.

Nhưng vẫn có thể nhận ra hàng lông mày rậm và đôi mắt sáng ngời.

Tôi không quen biết anh ta?

Tôi sững sờ: "Anh là ai?"

Anh ta đột nhiên cười: "Tôi, là ai?"

Đầu ngón tay chai sạn của anh ta vuốt ve lên, dò xét vào trong.

Một cú ấn mạnh, tôi như biến thành dòng nước mùa xuân, mềm nhũn ngã vào vòng tay anh ta.

"Em xem."

Anh ta ghé sát tai tôi, khẽ cười: "Cơ thể em còn nhớ tôi, vậy mà em lại nói quên sao?"

Trong lối đi, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của tôi.

Anh ta, không hề thở.

Hình ảnh trước mắt mờ ảo.

Vào giây phút cuối cùng, tôi bất giác gọi tên anh ta: "Lâu Yến."

Ngàn vạn lời muốn nói, tất cả đều quen thuộc.

Tiếng vo ve vang vọng khắp lối đi.

Người trước mặt khẽ hừ lạnh, không trả lời.

Nhưng lại cúi đầu hôn tôi.

Âm thanh ồn ào bên tai dần trở nên rõ ràng, kết hợp thành câu chữ.

【Trời đất, ngược đãi động vật, à không, ngược đãi quái vật kìa.】

Từ khoảnh khắc này.

Tôi có thể hiểu được lời thoại của những con quái vật trong phó bản.

"Tôi mất trí nhớ rồi." Tôi thẳng thắn nói, "Chúng ta có quan hệ gì?"

Lâu Yến.

Tôi nhíu mày nhìn anh ta.

Cái tên này cứ lởn vởn trong tâm trí tôi.

Nhưng càng lúc càng chua xót.

Anh ta né tránh ánh mắt của tôi, vẻ mặt lạnh nhạt: "Tự em suy nghĩ cho kỹ đi."

Tôi khựng lại: "Lần trước vào phó bản, chúng ta đã qua đêm với nhau sao?"

Không thể tin được, tôi lại có trải nghiệm như vậy.

Lâu Yến cười lạnh: "Tôi khuyên em, hãy suy nghĩ cho kỹ."

Làn sương đen sau lưng anh ta biến thành hình trái tim, vừa ríu rít:

【Chủ nhân mong ngày mong đêm, cuối cùng cũng mong được phu nhân về nhà, thật cảm động.】

【Tôi thấy chủ nhân bây giờ trong lòng vui như mở cờ, chỉ là ngoài mặt vẫn đang cố tỏ ra cool ngầu, mọi người thấy sao?】

Bầy côn trùng vo ve đáp: 【Chúng tôi không dám có ý kiến.】

Tôi nhìn những con nhện và côn trùng ẩn mình trong bóng tối với vẻ mặt khó tả.

【A a a, phu nhân nhìn chúng ta kìa.】

【Chủ nhân có phải quên mất rồi không, hôn phu nhân một cái, phu nhân sẽ hiểu được chúng ta nói gì?】

Sắc mặt Lâu Yến hơi cứng lại.

Có thể thấy, anh ta đang cố gắng hết sức để duy trì phong độ lạnh lùng của mình.

Cổ họng khẽ động, lạnh lùng phun ra một chữ "Cút".

Xung quanh lập tức trở lại yên tĩnh.

Lâu Yến đứng thẳng người, chậm rãi nói: "Tự đi theo."

Con đường rất dài.

Lâu Yến đi rất nhanh.

Tôi vội vàng đuổi theo, không biết giẫm phải thứ gì, loạng choạng suýt ngã.

Nhưng cơn đau dự kiến

không hề truyền đến.

Lâu Yến vững vàng đỡ lấy tôi, nhân tiện nắm lấy cổ tay tôi.