Chương 11
Rowena không nhận ra cho đến khi Gilbert đã đi khỏi, rằng nàng và mẹ nàng đã được sự rối trí của hắn giải thoát khỏi sự thâm độc của hắn. Hắn bị ép vào những suy tính mới với chỉ mình Fulkhurst và nó đã làm quẫn trí, khiến hắn quên đi tên đàn ông được cho rằng đang bị xích trên lầu. Nếu anh ta vẫn còn ở đó, nàng phải mất nhiều thời gian để giải thích cho những kẻ sắp sửa xâm chiếm lâu đài.May mắn thay điều đó bây giờ không nằm trong những lo lắng của nàng. Ban đầu nàng cũng không nghĩ đến những lời dặn dò của Gilbert, bởi nàng chỉ có mỗi ý định tự rời khỏi lâu đài nhanh chóng như hắn. Tuy nhiên, cũng không chậm hơn nàng phát hiện ra kẻ hèn nhát đê tiện đó đã lấy theo toàn bộ lính tráng còn lại cũng như tất cả ngựa.
Nàng vội nghĩ đến khả năng trốn vào thị trấn và thuê người, để lâu đài trống chỉ trừ người hầu đón chào quân của Fulkhurt. Nhưng hắn là một tên báo thù và xâm lược, có thể đốt sạch thị trấn để tìm ra Gilbert và tân phu nhân của Kirkburough. Trốn thoát vào rừng như người thay thế Lyons đã làm thì cũng không khả thi. Vừa đi bộ, vừa không tiền, nàng làm sao có thể giải cứu mẹ trước khi Gilbert phát hiện ra điều nàng làm. Nàng bị buộc phải theo chỉ dẫn của Gilbert lần này, vì nàng không còn lựa chọn. Nhưng nàng sẽ không yêu sách. Nàng chỉ đợi xem điều khoản nào được đặt ra mà tùy cơ ứng biến.
Không thể biết pháo đài hoàn toàn mất phòng vệ, khung lưới sắt đã kéo xuống, cổng thành đã đóng. Từ bên ngoài, Kirkburough giống như một pháo đài vững chắc. Nàng không nghi ngờ là mình có thể cố giật lấy những điều khoản mong muốn từ tay kẻ chiếm giữ cho bản thân mình và người hầu. Sau khi nàng gặp Fulkhurst và đo lường hắn, nàng có thể cầu khẩn hắn giúp nàng. Nếu hắn không tệ hơn Gilbert, nàng có thể đề nghị sự bảo trợ dành cho hắn. Tất nhiên là hắn đã có 3 trong số vùng đất tài sản của nàng và sẽ không trả lại. Nàng sẽ không đề cập đến nó. Nàng còn những vùng khác đang ở trong tay Gilberrt, thế nhưng Fulkhurst dự định chiếm hết những gì Gilbert có bằng mọi giá, cho bản thân hắn thôi. Lạy chúa, nàng thực sự không còn thứ gì để thương lượng cả, không, nàng có thể trợ giúp Fulkhurst. Nàng biết kế hoạch của Gilbert, nên có thể cảnh báo về sự trở lại của hắn. Nhưng liệu tên xâm lược Fulkhurst có tin lời nàng?
Mildred muốn đi cùng nàng ra cổng, nhưng Rowena thuyết phục cô ở lại trong sảnh, rồi trấn an bọn người hầu. Nàng mang theo 4 ngừơi hầu nam vì không đủ sức tự nâng khung lưới sắt. Sau đó nàng phải đợi hầu như rất lâu. Quân của Fulkhurst tiến đến từ xa như một rừng mũi tên, khi gần hơn, 500 lính thiện chiến sẵn sàng lâm trận, dẫn đầu là gần 50 hiệp sĩ khiến những tên hầu của nàng sợ khϊếp vía.
Bọn họ chỉ muốn chạy tìm chỗ trốn, nhưng nàng không thể trách họ vì bản thân nàng cũng cùng cảm giác. Tuy nhiên, nàng không cho phép làm điều đó, cố nén nỗi sợ cùng sự lạnh lùng vào trong chất giọng nàng bình tĩnh giải thích nếu bọn họ không ở lại trợ giúp nàng, họ sẽ chết, vì quân thù sẽ gϊếŧ họ sau khi phá cổng thành. Những tên hầu ở lại, dù chúng co rúm trên sàn nhà của cổng gác, khéo tránh xa đường tên.
Rowena quan sát vừa tự trấn an mình. Qúa nhiều chiến binh. Nàng đã không mong đợi điều đó. Và rồi nàng thấy rõ con rồng đỏ thở ra lửa bay phấp phới trên những lá cờ, rất nhiều hiệp sĩ trang trí phù hiệu trên các vật dụng của con ngựa chiến. Fulkhurst cũng vậy dù nàng không thể đoán người hiệp sĩ nào là hắn.
Không lâu sau một người tách khỏi đoàn quân hướng về phía cổng. Hắn không mặc áo giáp nặng nề, không phải là hiệp sĩ. Có ít nhất 40 tên cận vệ cưỡi ngựa, nhưng khộng phải loại ngựa chiến to lớn, và tên này là một trong số đó.
Hắn mang theo thông điệp. Rowena nghe rõ từng từ, chỉ là nàng không thể tin hết. Không điều khoản, không bảo trợ. Đầu hàng hòan tòan hoặc bị hủy diệt tất cả. Nàng có 10 phút quyết định.
Không có gì để quyết định. Dù là một lời lừa gạt mà nàng đang do dự, nàng cũng không thể nói, vì những người hầu nàng mang theo không còn chờ để nghe lệnh nàng. Chúng vội vàng mở cổng lưới sắt mà không cần chỉ thị của nàng, nhưng nàng không thể ngăn chúng. Tất cả những gì nàng có thể làm là bước xuống sân trong và chờ đợi đòan quân tiến đến.
Các hiệp sĩ tiến vào với những thanh gươm tuốt vỏ, nhưng không linh hồn nào rời khỏi khỏang sân, mà chính là Rowena, nàng dừng lại trên bậc thang cuối cùng của pháo đài. Chúng dường như không ngạc nhiên khi thấy điều đó. Còn những người giải cứu các tường thành hòan thành nhiệm vụ một cách nhanh chóng với không nhiều cảnh báo cũng như thận trọng là sẽ gặp chống đối.
Số quân còn lại tiến đến gần Rowena với 3 hiệp sĩ dẫn đầu xuống ngựa đầu tiên. 2 người có huy hiệu, có lẽ đều là lãnh chúa, chỉ một người có thể là Fulkhurst, người còn lại chắc là chư hầu. Nhưng vẫn còn hiệp sĩ thứ 3, người đang chậm bước hướng về nàng, hắn cao hơn 2 ngừơi còn lại, khi đến trước mặt nàng, hắn tra gươm vào vỏ. Hắn không rời mắt khỏi nàng khi làm thế. Đôi mắt quá tối để nàng có thể nhìn rõ bên trong nón sắt.
Nàng đã chọn sai chỗ đứng bởi mặt trời rọi vào lưng chúng, nhưng chiếu thẳng vào nào nàng. Mặt trời làm cho bím tóc hoe vàng của nàng càng lấp lánh ánh vàng, làn da thạch cao của nàng càng sáng trắng, nhưng nó làm nàng khó có thể nói gì về nguời đàn ông gần như che phủ bên trên nàng, ngoại trừ hắn to cao và được bọc giáp hoàn tòan. Thậm chí nón giáp của hắn cũng trùm cả cằm dưới, và cùng với phần mũi rộng che khuất các đường nét chỉ để lộ đường rạch hung bạo là miệng hắn.
Nàng mở miệng định chào, nhưng chỉ kịp là tiếng thở gấp khi tay hắn kẹp lấy phần thân trên của tay nàng, quá chặt làm nàng nghĩ xương có thể gãy vụn. Nàng nhắm chặt mắt để chống lại cơn đau, chỉ có cái lắc đột ngột làm nàng mở mắt lại.
“Tên gì?”
Giọng hắn lạnh lùng như sự hung bạo trên miệng hắn. Rowena không biết điều gì đã làm nên hắn. Hắn phải biết nàng là phu nhân thông qua cách ăn mặc, nhưng hắn cư xử với nàng như một nông nô và điều đó làm nàng khϊếp sợ.
“Ph- phu nhân Rowena Bel Lyons,” nàng phát ra gần như the thé..
“Không còn là phu nhân nữa. Từ giờ cô là tù nhân của ta.”
Rowena gần như giãn ra trong sự giảm nhẹ. Ít ra hắn không chém nàng ngay tại bậc thang này. Một người tù không quá tệ và chỉ là tạm thời. Phần lớn bà bầu quý tộc được nghỉ ngơi chờ ngày sinh nở và được miễn hết các quy tắc xã giao theo địa vị. Nhưng hắn có ý gì khi nói không còn là phu nhân?
Hắn vẫn giữ nàng chặt trong cái siết đau đớn, và chờ đợi. Để làm gì? Để nàng chống đối lại việc hắn bắt nàng làm tù nhân sao? Không phải với hắn, nàng sẽ không. Từ những gì đã nghe và thấy đến mức độ đó, hắn còn tệ hơn Gilbert. Nhưng nàng nên mong đợi gì từ một người đàn ông sẽ vươn xa một dặm nếu bị xâm phạm chỉ chừng một inch?
Nàng bắt đầu mất hết nhuệ khí khi biết hắn đang nhìn nàng trừng trừng, nhưng nàng quá sợ hãi để nhìn lên xác nhận nó. Cuối cùng hắn quay nàng trong khi vẫn kẹp chặt tay nàng qua nhưng chỉ để ném nàng va vào ngực áo giáp của một trong những cận vệ đang tiến lên phía sau hắn.
“Mang tù nhân này về Fulkhurst và nhốt vào ngục. Nếu ả không ở đó khi ta về thì hãy nghĩ đến địa ngục là vừa.’
Tên đàn ông phía sau nàng tái nhợt. Rowena không nhìn nữa, bản thân nàng cũng tái mét, thực ra gần như ngất xỉu từ những lời đe dọa đó.
“Tại sao?” Nàng kêu to, nhưng Fulkhurst đã quay người tiến vào pháo đài.