Tôi Và Thái Hậu Đều Là Xuyên Không

Chương 25

Lần đầu tiên Liễu Thừa An nhìn thấy Tô Đường đã sinh ra một cảm giác nguy cơ.

Giác quan thứ sáu của anh nói cho anh biết, người đàn ông cùng gây dựng sự nghiệp với Tịnh Di trước mắt đây, cũng thích Tịnh Di.

Thừa dịp Tịnh Di đi ra ngoài tìm đồ, Liễu Thừa An khởi xướng tấn công trước:

“Không biết công tử quen biết với Tịnh Di như thế nào?”

Tô Đường quyết đoán đã nhận ra địch ý của chàng trai đối diện mình, cố ý nói:

“Ta với Tịnh Di ấy à, ngày đó Tịnh Di đi dạo Thanh Phong Lâu, ta là đầu bảng trong lâu, cô ấy vung tiền như rác, chỉ vì gặp ta một lần, vậy nên mới quen biết.”

Hự —— Liễu Thừa An cảm thấy mình bị đâm một cái. Thế mà Tịnh Di còn từng đi dạo nam quan quán!!

Liễu Thừa An cười có hơi miễn cưỡng:

“Thì ra là như thế à. Vậy sau khi công tử rời chốn phong trần đã có người thương chưa, nếu như tình đầu ý hợp, trẫm có thể tứ hôn giúp các ngươi đấy.”

“Vậy thật sự đa tạ bệ hạ.”

Hự —— đến lượt Tô Đường cảm thấy mình bị đâm, chênh lệch thân phận giữa hắn và Trình Tịnh Di, mới là nguyên nhân lớn nhất mà hắn vẫn mãi không dám thổ lộ, bây giờ thế mà lại bị tình địch dùng một câu chỉ ra.

Một lượt qua lại này, hai người đều thương vong thảm trọng.

Tôi vừa mới trở về đã thấy sắc mặt hai người bọn họ đều không ổn lắm.

“Làm sao vậy, sao sắc mặt không tốt thế?”

Liễu Thừa An giành trước một bước, mách lẻo người kia:

“Anh nói nếu Tô Đường công tử có người thương thì có thể tới tìm anh tứ hôn, nhưng hình như hắn không cảm kích lắm, là anh làm sai chỗ nào sao?”

Khiến tôi lập tức nhớ tới đối tượng lúc trước Tô Đường simp, đến cuối cùng lại hai bàn tay trắng.

Tôi oán trách:

“Anh đừng có chen vào đấy.”

Sau đó quay đầu xin lỗi Tô Đường:

“Xin lỗi nhé, nhắc tới chuyện thương tâm của ngươi. Hôm nay kiểm toán đến đây thôi, ta đi trước.”

Tôi kéo Liễu Thừa An nhanh chóng đi mất, trên đường tôi kể cho anh nghe tình sử yêu đương bi thảm của Tô Đường, anh tỏ vẻ cực kỳ đồng tình, cũng bảo đảm sau này sẽ không nhắc lại chuyện này nữa, tôi vui mừng mà cười.

Tô Đường một mình ở trong phòng, bụm mặt ngồi thật lâu.

“Quả nhiên mà, trách cứ với hắn, lại khách khí với ta, ta tình nguyện ngươi cũng trách cứ ta, cũng không cần câu xin lỗi kia…”

Liễu Thừa An ngồi ở trong xe ngựa, ôm Trình Tịnh Di trong lòng ngực, trong lòng vui đến nở hoa:

“Lại là một ngày giải quyết tình địch không đánh mà thắng.

(⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Theo sách sử đời sau ghi lại, Xương Văn Đế Liễu Thừa An vào năm Xương Văn thứ tư, lập đích trưởng nữ Kiêu Dũng Hầu Trình Tịnh Di làm hậu, đế hậu hai người loan phượng hòa minh, phu thê tình thâm, sau khi thành hôn sinh được 1 trai 1 gái, trăm năm sau hai người hợp táng ở hoàng lăng.

Dã sử ghi lại, Xương Văn Đế vì Hoàng Hậu Trình thị mà huỷ bỏ hậu cung, cho phép Hoàng Hậu có quyền kinh doanh, thậm chí sửa cung quy, chỉ vì Hoàng Hậu không muốn bị nhốt ở trong cung đình.

(⁠ ⁠╹⁠▽⁠╹⁠ ⁠)

Tiểu phiên ngoại

Tôi mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt là một màu trắng.

Tôi đang ở bệnh viện ư?

Tôi hơi hoảng hốt, không phải tôi đã chết già ở Từ Ninh Cung sao?

Cuộc sống 50-60 năm ở cổ đại của tôi, chẳng lẽ chỉ là một giấc mơ?

Tôi gặp sự cố ở công trường, ông chủ bồi thường cho tôi một khoản tiền lớn.

Tôi trả hết sạch nợ nần, với số tiền còn lại tôi quyết định trở về đọc sách thi đại học lần nữa.

Một năm sau.

Tôi đứng ở cổng trường đại học Z, nhìn ngôi trường mà mình học trong 4 năm tới ở trước mắt, trong lòng tràn ngập lý tưởng hào hùng.

Một năm nay tôi liều mạng học tập, trong lòng không có vật ngoài, chỉ là mỗi đêm nằm mơ đều vẫn sẽ nhớ tới Liễu Thừa An…

Nói đến cùng, chỉ là một giấc mơ thật dài thôi, việc tôi có thể làm bây giờ chính là nên nhìn về phía trước, mà không phải sa vào giấc mơ giống thật kia.

Tôi kéo vali đi về phía tiếp đón tân sinh viên. Đột nhiên tôi thấy bên phải phía trước có bóng dáng của một chàng trai rất giống Liễu Thừa An.

Tôi không kiềm chế được kích động trong lòng, tiến lên ngăn anh lại.

Nhìn gương mặt quen thuộc của anh, tôi mơ hồ nhớ lại hình như là nam thần mà tôi thích thầm hồi cấp ba, trông giống Liễu Thừa An đến chín phần.

“À, bạn học này, xin hỏi cậu biết Liễu Thừa An không?”

Xấu hổ quá, tôi quên mất anh tên gì rồi, chỉ có thể gọi bạn học.

Chỉ thấy anh đến gần tôi, trực tiếp kabe-don với tôi.

“Trình Tịnh Di, tuy rằng chúng ta là bạn học cấp ba, nhưng bây giờ anh là học trưởng của em, sau này nhớ gọi anh là Lý Sính Án học trưởng, hơn nữa…” Anh nâng cằm tôi lên, “Anh không biết Liễu Thừa An, anh chỉ biết Trình Tịnh Di và Liễu Thừa An.”

Trước khi anh hôn, tôi đã đẩy anh ra:

“Trời ạ, nổi hết da gà da vịt, sao anh lại trở nên sến sẩm như vậy hả Liễu Thừa An, lần sau trước khi kabe-don có thể xem hoàn cảnh đã được không, tường này bẩn vậy mà anh không thấy à?”

Vì thế, ở hiện đại rất lâu rất lâu sau này, Trình Tịnh Di vẫn ở bên Thừa An của cô ấy!