Tôi Và Thái Hậu Đều Là Xuyên Không

Chương 7

“Cô nương, tại hạ Liễu Thừa An, nhà ở kinh thành, trong nhà cũng không có vợ con, cô nương hỏi như vậy là muốn làm mai cho tại hạ sao?” Anh ta cười hỏi tôi.

Tôi thẹn thùng nói:

“Thế công tử thấy tôi thế nào?”

Câu này của tôi đặt ở thời đại này, có thể nói là tương đối lớn mật, làm cho Liễu Thừa An sửng sốt.

Mặt anh ta cũng hơi ửng hồng, không biết nên nói gì.

Một không khí ái muội khó có thể nói rõ lan tràn giữa hai chúng tôi, bong bóng hồng phấn tràn ngập toàn bộ căn phòng.

Lúc này, em-kẻ phá hỏng không khí ái muội-trai đã trở lại.

Nó đẩy cửa ra, vui vẻ nói với tôi:

“Chị, em gọi cho chị bốn bát cơm, cộng thêm hai cái chân giò da hổ, chị cứ ăn hết sức. Bữa này anh Liễu mời khách đó.”

Nếu không phải nhìn thấy đôi mắt chân thành của nó, tôi đã cho rằng nó đến để trả thù việc lúc trước tôi để nó hở mông chạy trước mặt mọi người.

Vì sao hả, vì sao lại vào ngay thời điểm này, vạch trần sự thật một bữa tôi có thể ăn bốn bát cơm?

Tôi nhìn về phía Liễu Thừa An ở đối diện đang che mặt mà cười, cảm giác được tuyệt vọng thật sâu.

Đàn ông đến tay rồi lại sắp bay.

Đương nhiên, nếu tôi có thể dự kiến sau này anh ta sẽ bỏ tôi, chắc chắn tôi sẽ không tiếc hiện tại.

Sau khi bị em trai vô tình vạch trần khả năng ăn uống của mình, tôi từ bỏ giãy giụa.

Thôi, tình yêu gì đó đều là hư vô mờ mịt, chỉ có thịt mọc ở trên người vĩnh viễn sẽ không phản bội tôi.

Tôi không cô phụ tay nghề đầu bếp của Thừa Phong Lâu, giò rất đưa cơm, tôi còn ăn thêm một bát cơm.

Liễu Thừa An cứ như vậy, vẫn luôn xem toàn bộ quá trình tôi ăn, anh ta cười hỏi tôi:

“Trình cô nương ăn no chưa?”

Tôi hào khí lau miệng một cái:

“Ăn no, rất được, đa tạ Liễu công tử khoản đãi, Liễu công tử để lại địa chỉ, sau khi tôi hồi phủ sẽ cho người trả lại tiền ăn.”

Tôi định sau khi anh ta nói địa chỉ xong thì lập tức kéo em trai rời khỏi nơi xấu hổ này.

“Không cần trả, coi như tại hạ mời Trình cô nương ăn, cảm ơn Trình cô nương khiến tại hạ… mở mang tầm mắt.”

Trước khi đi, tôi còn nhìn anh ta với ánh mắt bi thương, nói:

“Anh không cần nhịn, tôi thấy anh rất muốn cười, cười thoải mái đi, đừng nhịn hỏng mất.”

Tôi còn chưa đi xuống cầu thang, đã nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng cười siêu lớn.

Tức giận nha, tôi nhìn em trai lại bị tôi kẹp ở dưới cánh tay lần nữa, lộ ra nụ cười giả dối.

Đánh em trai đúng là một con đường rất tốt để xả giận.