Hôn Nhân Xứng Đôi

Chương 4: Thanh niên xóc lọ 10 năm đó hả

Sầm Dao ở trong phòng thí nghiệm 2 ngày 1 đêm, uống hết tuýp dinh dưỡng mang vào rồi, bị Adam ngắt điện.

Y cũng không giận, mấu chốt là y mệt thật. Vọt vào tắm xong khoác áo ngủ đi ra, mái tóc dài ngang vai rũ rượi, hơi nước ẩm ướt thấm lên áo ngủ màu đen. Sầm Dao làm lơ khuyến cáo sấy tóc không ngừng lặp lại của Adam, rót cốc nước ấm, lại ra cabin nuôi trồng ngoài ban công hái vài miếng lá bạc hà vứt vào, cầm cốc pha lê ngồi trên thảm mở EP, xem lại số liệu thí nghiệm vừa rồi.

Số liệu vẫn không đạt yêu cầu, không có số liệu chính xác thì dự án không thể tiếp tục. Sầm Dao uống xong nước bạc hà, nhai lá, nhai xong lại rút điếu thuốc vị bạc hà ra hút, từ l*иg ngực đến miệng đều là cảm giác mát lạnh. Y nằm trên sàn nhà, áo ngủ lỏng lẻo trượt xuống bên hông để lộ mảng lớn da thịt trắng muốt. Sầm Dao lại không thèm để ý, nói muốn nghe nhạc.

Adam ong một tiếng, chưa kịp nói đã bị Sầm Dao chặn họng: “Mày hát thôi, đừng có nói gì hết, mày im lặng là tao được an ủi lắm rồi.”

“Xin lỗi cậu chủ, mặc dù yêu cầu của cậu rất đơn giản, nhưng tha thứ cho tôi tạm thời không thể làm được.” Giọng máy móc của Adam vẫn đều đều: “Đơn xin ghép đôi của cậu đã được nộp lên một phút trước, đầu não ghép thành công. Chúc mừng cậu chủ, cậu đã bước vào một giai đoạn mới của cuộc đời.”

Tay cầm hộp thuốc lá của Sầm Dao cứng đờ. Y thong thả ngồi dậy, vải áo theo động tác tụ lại ở bụng, che đi vẻ đẹp giữa hai chân. Sầm Dao rút tiếp điếu thuốc khác, khói trắng che đi biểu cảm trên mặt: “Adam, nếu mày không muốn trải nghiệm cảm giác đau khổ khi format lại thì bây giờ đừng có chọc tao.”

Adam mở ra EP của y, màn hình hiện lên không trung, dùng sự thật đáp trả: “Cậu chủ, tôi không đùa cậu.”

Tàn thuốc rơi trên ngón tay, Sầm Dao không quan tâm phủi đi, nhìn dòng chữ ghép thành công màu xanh lục trên màn hình và đống pháo hoa tưng bừng xung quanh, miệng nói: “Tao nộp đơn khi nào?”

“Lần trước trong kì động dục cậu đã tiêm tới 6 tuýp thuốc ức chế.” Adam nói: “Yêu cầu của cậu quá vô lý, tôi chỉ có thể nghĩ ra cách nộp đơn xin hôn nhân xứng đôi cho cậu. Đây là cách đứng đắn duy nhất để có được Alpha. Tôi vẫn còn giữ video quay lại hôm đó, nếu cậu không tin —“

“Ờ biết rồi.” Sầm Dao ngắt lời Adam, hồi tưởng, lúc ấy y đau đến mức lăn từ ghế sô pha xuống, mặt mày nhoe nhoét nước mắt, co quắp trên thảm gọi Adam tìm Alpha cho mình, chỉ cần còn sống là được.

Sầm Dao nhìn thời gian: “Tao mới nộp lên đã ghép thành công rồi á?” Y lướt xuống xem tiếp thông tin: “Tao nhớ Steve phải mất hai năm.”

“Thời gian ghép trung bình là 1 năm, nhưng cũng có ngoại lệ.” Adam nói: “Ví dụ như cậu, ví dụ như thiếu tướng Heinz Norman.”

Sầm Dao ờ một tiếng, ngứa mồm đế thêm một câu: “Thanh niên xóc lọ 10 năm đó hả.” Y nhấn xem thông tin chi tiết về đối tượng của mình, hờ hững hỏi: “Thế thằng cha báo đời được ghép cho tao là ai? Dễ khống chế không? Pheromone thơm không?”

Thông tin của đối tượng lập tức hiện lên, Adam đồng thời mở miệng: “Thằng cha báo đời của cậu là thiếu tướng Norman xóc lọ 10 năm. Có lẽ là không dễ khống chế lắm, mùi pheromone bị chính phủ mã hóa, không thể tra xét.”

Sầm Dao: “…”

Tay cầm thuốc lá của Sầm Dao hơi run: “Adam, đôi khi khiếu hài hước của mày dùng không đúng chỗ lắm đâu.”

Adam không hiểu, ghi nhận phản ánh, đâu ra đấy nói: “Cảm ơn ý kiến của cậu, lần sau tôi sẽ cải thiện.”

Sầm Dao gảy tàn thuốc, nhìn hình ảnh Alpha trên màn hình. Tóc vàng mắt xanh da trắng, hốc mắt sâu, thân hình cao lớn, khuôn mặt điển trai, điển hình của chủng tộc Germanic, thành tựu lướt hết 3 cái màn hình vẫn chưa hết.

Một lúc sau, y nói với Adam: “Gọi vợ mày tới đây.”

Adam: “Tôi chỉ là bản sao của đầu não, chúng tôi không có quan hệ luân lý giống con người.”

Tóc một tiếng, sau đó giọng nói máy móc vô cảm của đầu não Eve vang lên từ EP của Sầm Dao: “Chào buổi tối Sầm Dao, trông cậu có vẻ khỏe mạnh, trừ việc vẫn không chịu nghe lời sấy khô tóc.”

“Tại sao tôi lại được ghép với Heinz Norman.” Nhiệt độ trong phòng dần lên cao, Eve có mọi quyền lực, y không thể khống chế nó như khống chế Adam. Sầm Dao hỏi: “Tại sao lại là tôi?”

“Cậu là vật thí nghiệm duy nhất sống sót từ kế hoạch con thuyền Noah, tổ hợp gen được sử dụng để sáng tạo ra cậu là của Heinz Norman.” Eve nói: “Cậu không hài lòng với anh ta à? Tại sao?”

Sầm Dao đứng dậy tưới nước cho bạc hà: “Tôi chỉ muốn tìm đại một Alpha để vượt qua kì động dục, không cần thân phận cao quý như thế.” Y lại ngắt hai cái lá, miệng nói: “Mấu chốt là thanh niên tài sắc vẹn toàn như vậy bị tôi báo thì đúng là phí của trời.”

“Xin đừng coi thường bản thân như vậy, mọi tính toán và số liệu biểu hiện độ phù hợp của hai người cao tới 89%. Xét theo bất cứ phương diện nào, các cậu đều là lựa chọn tốt nhất của nhau.” Eve nói: “Số liệu cơ thể Heinz Norman có thể nói là hoàn hảo, năng lực cũng đang trong thời kì đỉnh cao, mà thời kì này có thể duy trì ít nhất là 50 năm, thoải mái thỏa mãn nhu cầu của cậu trong kì động dục.”

Sầm Dao: “?” Dạ cảm ơn ạ.

Đầu não: “Cậu nên chủ động hẹn gặp anh ta.”

“Bà cũng rảnh quá nhỉ?” Sầm Dao nở nụ cười: “Từ đâu tới thì cút về chỗ đó đi.”

“Tôi làm tất cả cũng là vì nuôi dưỡng ra thế hệ sau xuất sắc nhất.” Giọng đầu não không một chút tình cảm, còn có một sự cao quý lạnh lùng: “Tôi sáng tạo ra cậu, xét theo luân thường đạo lý của con người, cậu được tính là con tôi. Tôi quan tâm cậu giống như một người cha làm hết trách nhiệm vì con mình.”

“Vâng thưa cha, cha có thể lượn được rồi.” Sầm Dao nói: “Trách nhiệm đã xong, cảm ơn bà đã xử lý vấn đề hôn nhân cho tôi, mời cút đi.”

Sầm Dao uống xong tuýp dinh dưỡng cuối cùng, gọi Adam đặt hàng một đống rồi lên phòng làm việc ở lầu hai.

Phòng làm việc của y được xây dựng theo kiểu cổ, chất một đống giấy sách. Bởi vì không lắp đặt bất cứ sản phẩm điện tử thông minh nào, Adam không thể tiếp quản nơi này, lúc vào thường sẽ có một mùi bụi chát chát vì lâu không có người sử dụng.

Sầm Dao mở cửa sổ, vườn hoa đẹp và tĩnh mịch cùng với vị mát lạnh của bạc hà tiến vào phòng làm việc. Y lấy giấy bút ra, nét bút loạt soạt trên giấy, tâm trạng rối rắm dần lắng xuống.

Thời buổi bây giờ, giấy viết đã bị đào thải bởi hiệu suất quá thấp. Nhưng Sầm Dao lại thích cái này, cảm giác giấy bút ma sát chân thực trong kí ức làm y thấy yên lòng.

Adam đã ngủ đông, khi tắc ý tưởng hoặc là tiến độ dự án bị kẹt, Sầm Dao sẽ dùng cách thức này để sắp xếp lại tư duy. Adam biết thói quen của y, 5 tiếng sau mới cưỡng ép kết nối với EP của Sầm Dao, nhắc nhở y đã làm việc quá giờ.

Tuýp dinh dưỡng được đặt mua đã đến, Sầm Dao lấy vị sô cô la. Adam lại nhảy ra nhắc nhở y nên hẹn gặp Heinz Norman.

“Cậu chủ, cậu với thiếu tướng Norman có độ phù hợp lên tới 89%.” Adam nói: “Nếu không có gì bất ngờ thì cậu sẽ sống chung với người này tới cuối đời, tôi đề nghị cậu tự nhắn tin.”

Sầm Dao cắt mấy nhánh hồng trắng nở đẹp nhất, thay thế bó hoa đã héo tàn trong bình: “Nhắn cho Heinz Norman: Chào thiếu tướng Norman, tôi là Sầm Dao. Xin hỏi sắp tới anh có khi nào rảnh không, tôi hi vọng có thể gặp anh một lần.”

Adam: “Cậu nên chọn một địa điểm phù hợp nữa.”

“Mày chọn đi.” Sầm Dao nói: “Cái gì cũng đến tay tao thì có mày để làm gì.”

Adam: “Đang kiểm tra… Nhà hàng Tinh Quang là lựa chọn tốt nhất.”

Địa điểm hoạt động của Sầm Dao chỉ giới hạn ở viện khoa học và trong nhà, nếu không có Adam, có khi y sẽ còn chết đói trong phòng, hoàn toàn không biết mấy thứ râu ria này. Thấy nhà hàng Tinh Quang cách viện khoa học và bộ quân sự không xa thì quyết định: “Gửi địa chỉ sang cho anh ta.”

Mười phút sau, Adam nói: “Thiếu tướng Norman trả lời rằng: 6 giờ tối ngày mốt ở tầng cao nhất nhà hàng Tinh Quang. Có cần tôi tới đón em không?”

Sầm Dao mở màn hình gõ chữ nhắn lại, Heinz Norman trả lời rất nhanh, tiện thể chúc ngủ ngon. Sầm Dao hoàn thành nhiệm vụ, bảo Adam thêm vào trong lịch, lên lầu tắm cái rồi ngủ.