Niệm Vô Song

Chương 17: Thiên Hạ Vô Song - Tg/Thập Tứ Lang 17

Đại tăng lữ vuốt cằm cười: "Như thế nào? Khuôn mặt này của ta có đẹp không?"

Tiểu thị nữ ở bên cạnh nhìn ngây người, yếu ớt kéo kéo tay áo người bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: "Vậy... Đó có phải là mặt của Đường Hoa đại nhân không?"

Đại tăng lữ tai thính, sớm nghe thấy lời nàng nói, hừ một tiếng: "Nói cho các ngươi một cái bí mật, gương mặt Đường Hoa kia là của ta."

Bọn tiểu thị nữ thấy hắn nói chuyện tùy tiện, làm việc nghịch ngợm, trong lòng cũng không kính sợ hắn, liền có một người đánh bạo nói: "Tin, tin ngươi mới có quỷ!"

Đại tăng lữ cười ha ha, ngón tay chà xát trên mặt, trong nháy mắt lại thay đổi khuôn mặt của người đi đường. Hắn nháy mắt mấy cái với tiểu thị nữ: "Thể diện của đại tăng lữ điện hạ chính là bảo vật vô giá, các tiểu nha đầu đừng xem thường đấy."

Bọn thị nữ thấy hắn mặc dù lỗ mãng, nhưng làm người cũng không quá đáng ghét, huống chi khuôn mặt của người đi đường kia chính là khuôn mặt giả tạo, không nhìn thấy mới càng có không gian tưởng tượng, đều bất giác cảm thấy thân cận với hắn, nhất thời đều không nỡ rời đi, một mình ở trong nước, một đám người ở trên bờ, cười cười nói nói cũng rất náo nhiệt.

Đàm Âm xem xét tình thế này, phỏng chừng không tới một canh giờ nữa tình hình sẽ không thay đổi, nàng dứt khoát đem khăn trải lên tảng đá bên bờ, nhã nhặn ngồi xuống, ngắm phong cảnh chờ vị đại tăng lữ kia tự lên bờ.

Đại tăng lữ nghiêng đầu nói giỡn với bọn tiểu thị nữ, dư quang khóe mắt lại nhìn Đàm Âm, nửa người nàng vẫn còn ướt, tóc dài bết qua má, cả người giấu ở trong bóng cây, lại an tĩnh, bộ dạng tịch mịch.

Ngày hôm qua Đàm Âm vừa tới Lục Giác điện, tất cả những sự tích đơn giản trong cuộc đời nàng cũng đồng thời đến trên tay hắn. Bộ tộc Hữu Hồ kéo dài gần vạn năm, nếu không có một chút cảnh giác, chỉ sợ đã sớm bị diệt tộc. Không nói ra được tại sao, hắn đối với Đàm Âm nảy sinh nghi ngờ, thái độ của nàng quá thản nhiên, hành sự quá yên tĩnh, mười bảy tuổi không tính là lớn, mặc dù tuổi cũng không thể coi là nhỏ, nhưng cũng không hẳn là như nàng.

Nhưng cuộc đời nàng thật sự tìm không ra chút đáng nghi nào. Sinh ra ở Nguyên thành, cha mẹ mất sớm, được cha mẹ nuôi nuôi lớn, đầu năm cha mẹ nuôi cũng vì bệnh mà qua đời, cho nên nàng mới đến Phương Ngoại Sơn. Về phần cha mẹ, bao gồm cả cha mẹ nuôi, thậm chí tám đời tổ tông đều bị điều tra, không có chút nghi ngờ, nàng thật sự là một cô gái bình thường nhất.