Xuyên Thành Mẹ Yêu Của Bé Con Phản Diện

Chương 40

Quý Tri Lạc vừa liếc mắt nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay lập tức. Đó chính là bản kiểm điểm mà bé đã thức suốt đêm qua mới viết ra được. Bé tức giận nói: “Trả nó lại cho con!”

Làm sao mẹ có thể chụp ảnh bản kiểm điểm mà bé dày công viết ra cơ chứ!

Quý Tri Lạc mới ba tuổi rưỡi, tuy còn chưa biết hai chữ “xấu hổ” nghĩa là gì nhưng bé vẫn nhận ra mình đang đỏ mặt.

Thậm chí Quý Tri Lạc còn định vươn tay ra chộp lấy điện thoại nhưng một đứa con nít mới cao 1m làm sao có thể giật lấy điện thoại di động từ trong tay Tư Điềm được.

Tư Điềm giơ tay lên cao, dù có đứng lên nhảy nhót trên ghế thế nào thì Quý Tri Lạc cũng không chạm vào được.

Cô ậm ừ cười hai tiếng: "Con đã đem nó tới cho mẹ rồi thì quyền xử lý phải hoàn toàn nằm trong tay mẹ chứ? Con thử nhìn lại xem, ở đây toàn lỗi sai chính tả này. Chỗ này, chỗ này và cả chỗ này nữa."

Quý Tri Lạc phồng mang trợn má mạnh miệng nói: “Con không viết sai mà!”

Tư Điềm đã đoán trước được bé sẽ nói thế này, cô lập tức rút quyển tập ghép vần bằng pinyin chuẩn chỉ ra so sánh từng chữ một: "Nhìn thấy chưa nào, con viết sai rồi."

Quý Tri Lạc vẫn còn cãi bướng: “Con chỉ không cẩn thận chút thôi…”

Tư Điềm cười nói: “Vậy thì con cũng không cẩn thận nhiều lần quá đấy.”

Quý Tri Lạc bĩu môi mà không biết làm sao, dù sao thì bé cũng cãi không lại. Bé chỉ có thể thấp giọng lẩm bẩm: “Thế thì sao chứ, con vẫn còn là trẻ con mà. Con ghét mẹ…”

Trong lúc Quý Tri Lạc đang lẩm bẩm thì chiếc xe đã chạy đến trước cổng trường tiểu học. Quý Tri Lạc đang nằm bò trên khung cửa sổ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài và chiếc xe cũng dừng lại đúng lúc, bé lập tức hưng phấn hỏi: “Chúng ta đến đón anh trai ạ?”

"Đúng rồi."

Quý Tri Lạc suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp: “Vậy sau này chúng ta sẽ cùng nhau đi đón anh trai ạ?”

Bé còn cố ý nhấn mạnh như sợ Tư Điềm không hiểu ý mình.

Tư Điềm cũng không tiếp tục trêu chọc Quý Tri Lạc nữa, cô đáp: “Ừm.”

Đôi mắt to tròn của Quý Tri Lạc sáng lấp lánh.

Được rồi, bé nghĩ mình có thể tha thứ cho việc mẹ đã chụp ảnh bản kiểm điểm của bé và trêu chọc mình chỉ vì bé viết sai chính tả.

Mẹ ra ngoài đón anh trai rồi, Quý Tri Lạc ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau đung đưa hai cái chân nhỏ ngắn tũn. Bé vui vẻ tưởng tượng trong đầu cảnh lát nữa anh trai sẽ vui mừng đến mức nào khi nhìn thấy mình!

*

Quý Ninh Nhất đi theo thầy cô giáo và các bạn học sinh ra ngoài cổng trường như thường lệ. Vóc dáng của cậu cao hơn nhiều so với các học sinh lớp 1 khác, lớn lên lại cực kỳ đẹp trai. Tuy cậu cũng mặc đồng phục giống như những người khác nhưng lại là người bắt mắt dễ thu hút ánh nhìn của người khác nhất.

Hình như cậu rất nổi tiếng với các bạn đồng trang lứa, cậu nam sinh đi theo bên cạnh cứ thấp giọng nói chuyện với cậu mãi: “Quý Ninh Nhất, cậu phải cẩn thận với Bùi Cảnh đấy. Anh bạn học lớp 3 của tớ kể lại rằng Bùi Cảnh rất giỏi đánh nhau khi còn học ở trường cũ. Sao tự nhiên thầy cô giáo lại sắp xếp cho cậu ấy ngồi cùng cậu nhỉ?”

Quý Ninh Nhất hạ giọng, nghiêm túc nói: “Cậu ấy là bạn học mới nên cô giáo đã bảo tớ giúp cậu ấy làm quen với cả lớp. Hơn nữa, cậu ấy cũng chưa đánh ai trong lớp chúng ta mà, cậu đừng nói vậy nữa.”

“Được rồi.” Cậu nam sinh có chút thất vọng: “Nhưng tớ cũng muốn ngồi cùng cậu mà.”

Quý Ninh Nhất: “Nhưng bây giờ tớ đã có bạn cùng bàn rồi, cậu có thể đợi đến lần tiếp theo khi thầy cô giáo tổ chức sắp xếp lại chỗ ngồi.”

Cậu nam sinh kia nói ngay lập tức: “Tớ sẽ về nhà nói với mẹ để lần sau tớ với cậu được ngồi cùng nhau. Mẹ vẫn thường xuyên nhắc phải noi gương cậu và chăm chỉ học tập hơn đó.”