Không biết là câu nào đánh động Quý Tri Lạc, mà bé gật đầu nói dạ.
Lúc này bỗng nhiên cửa mở ra, Tư Điềm nghe được giọng người đàn ông, giọng nói hơi trầm thấp, nhưng âm sắc êm tai: "Tri Lạc, tại sao khóc?"
Tư Điềm vừa định quay đầu nhìn dáng vẻ người đàn ông, thì trước mắt lóe lên một ánh sáng trắng khiến cô lập tức choáng váng, suýt chút nữa đã đứng không vững.
Giọng Tiểu Ái cuống cuồng: "Ký chủ mau nằm, thời gian hồi tưởng tổn thương rất lớn với cơ thể."
Tư Điềm ngồi ở **, vẻ mặt ngày càng kém.
Tiểu Ái sợ: "Ký chủ, cô có cần đến bệnh viện không?"
Tư Điềm: "Không cần."
Cô chỉ không ngờ vết thương của Quý Tri Lạc là do lý do như vậy, chẳng phải rất nghịch ngợm với cô sao? Lại mắng người còn đánh người, sao người khác dỗ dành đã ổn rồi, còn chính mình lại che giấu nguyên nhân bị thương.
Còn có nguyên chủ, sao lại đi lừa một đứa bé.
Cô biết, cho dù cô không xuyên qua, thì sinh nhật tiếp theo của Quý Tri Lạc chắc chắn nguyên chủ cũng sẽ không bên cạnh bé, chỉ nói cho có với bé thôi.
Sau khi xem cảnh hồi tưởng, cảm giác đầu tiên hiện lên trong đầu Tư Điềm chính là tức giận, sau khi bình tĩnh được một lúc, cô liền phát hiện ra sự kỳ lạ trong đó.
Nguyên chủ thầm nói cái câu quái vật đó, là đang nói với Quý Tri Lạc, Tư Điềm nhíu mày, lại nghĩ tới hình vẽ kỳ lạ lúc trước trong ngăn kéo, dường như nguyên chủ có chút sợ hãi lại chán ghét Quý Tri Lạc.
Nhưng nguyên chủ đơn thuần chính là sợ bố Quý Tri Lạc, lúc giọng người đàn ông kia vang lên, cô chú ý tới sắc mặc nguyên chủ thay đổi lớn.
Tư Điềm cảm giác tiếc là cô không thấy được dáng vẻ của người đàn ông đó ra sao.
Tư Điềm nghỉ ngơi một lúc rồi đứng lên, hệ thống vừa rồi bị hù dọa nên có chút run rẩy nói: "Ký chủ muốn làm gì?"
"Làm nhiệm vụ."
Hệ thống: ?
Nó thật sự nhìn thấy ký chủ đến phòng trẻ em, nhặt chiếc đèn l*иg như làm xong vừa rồi, tiếp tục dựa theo các bước trong video.
Ánh nắng dịu dàng chiếu vào, góc nghiêng mặt của ký chủ nghiêm túc, cảnh tượng này xinh đẹp đến mức hệ thống nhất thời khó mà tiếp nhận, vừa rồi động lòng quá, lại chợt rơi vào cuộc sống thường ngày.
Tư Điềm tốt bụng giải thích: "Nhiệm vụ vẫn phải làm, cậu cho tôi thuận lợi, tôi cũng sẽ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, vừa rồi thực sự bất đắc dĩ, nếu ban đầu cậu đồng ý với tôi, thì tôi cũng sẽ không uy hϊếp cậu. Không phải muốn hợp tác sao, thái độ bướng bỉnh của cậu không giống hợp tác."
Tư Điềm thờ ơ nói: "Tôi thì khác, tôi là người thật lòng, cho nên bây giờ tôi cho cậu một cơ hội để không tự nổ, cậu có ký chủ như tôi phải nên quý trọng."
Tiểu Ái vừa trải qua một trải nghiệm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sau khi nghe những lời này của Tư Điềm vào lúc này, cảm giác dường như cũng là lý do này, nó cảm thấy hơi có lỗi: "Xin lỗi ký chủ, nhưng hồi tưởng cảnh tương đúng là vi phạm quy định, nhưng sau này tôi sẽ phối hợp với ký chủ nhiều hơn."
Đây cũng là lần đầu tiên nó ràng buộc chủ nhà, có lẽ thứ phải học tập còn rất nhiều, mà ký chủ xác thực đến đây để hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu những suy nghĩ nảy của hệ thống để cho giáo viên nó biết được, chắc chắn sẽ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Tiểu Ái, em bị CPU rồi!
Tư Điềm nghiêm túc làm đèn l*иg, một mặt là vì hoàn thành nhiệm vụ, một mặt do cô là cảm thấy có chút khó chịu, tuy hành động của nguyên chủ không liên quan với cô, nhưng Quý Tri Lạc đâu biết gì.
Người bạn nhỏ Quý Tri Lạc rất quan tâm chiếc đèn l*иg này, Tư Điềm muốn hoàn thành nó, thuận tiện cho Quý Tri Lạc một chút thời gian.
Cô cũng từng là người bạn nhỏ, nên cô biết rõ lúc này tốt nhất cứ để chính cậu bé hòa hợp một lúc.
Luc đã làm xong đèn l*иg, Tư Điềm nghe được giọng thông báo của hệ thống, cô vừa thêm được một ngày sống sót nữa, Tư Điềm nghĩ, có lẽ kiểu nhiệm vụ đơn giản cho thời gian sống sót này đều là một ngày.
Treo đèn l*иg treo lên lan can phòng trẻ em, Tư Điềm hít sâu một hơi, mở cửa bước đến phòng Quý Tri Lạc.
Cô thật sự chưa từng an ủi con nít, nhưng cô muốn đi xem Quý Tri Lạc.
Tác giả có lời:
Tôi biết cách viết chính xác là, Tiểu Ái em bị pua rồi, cpu là một mêm, cũng có thể đổi thành ppt, hello kitty, v.v.