Tư Điềm khoanh tay lạnh lùng nhìn cảnh Quý Tri Lạc đang nháo loạn trước mắt mình. Quý Tri Lạc la lối khóc lóc một hồi lâu cũng không thấy có ai đáp lại, tiếng khóc cũng dần dần nhỏ đi, âm cuối còn mang theo một chút nức nở.
Mẹ đã cố tình đuổi bà Phương đi, muốn bỏ đói bé như bà mẹ kế độc ác của công chúa Bạch Tuyết.
Quý Tri Lạc cảm thấy mình chính là một cái bắp cải trắng nhỏ bé yếu đuối vô dụng chẳng có ai thèm. Bé ghét mẹ lắm, bé sẽ ghét mẹ tới hết đời này!
"Bình tĩnh lại rồi chứ." Tư Điềm hỏi: "Khi nào bình tĩnh lại thì hãy về phòng của con đi, trước khi tới giờ ăn trưa thì con sẽ không ăn được gì hết."
Quý Tri Lạc chậm rãi rời khỏi phòng. Bé có cảm giác là nước mắt sắp rơi tiếp thêm lần nữa nhưng lại dũng cảm dùng tay áo lau sạch đi.
“Tri Lạc à, em làm sao vậy?” Đúng lúc này, giọng nói của Quý Ninh Nhất vang lên ngay trên đầu bé.
Quý Tri Lạc ngẩng đầu nhìn anh trai mình, nước mắt lại sắp rơi tí tách: “Hu hu anh ơi, người phụ nữ đó không cho em ăn gì hết. Không chỉ muốn bỏ đói em mà còn muốn đuổi bà Phương đi nữa.”
Quý Ninh Nhất nói: "Tri Lạc này, mẹ phải đuổi bà Phương đi vì bà ta không phải người tốt chứ không phải là vì mẹ không cho em ăn sáng, bà ta đang nói dối đó."
"Mẹ không cho em ăn đồ ăn vặt cũng không phải là vì muốn để em chết đói. Đó là vì em không chịu ra ăn sáng. Đối với mỗi một người, ai ai cũng phải trả giá cho việc mình đã làm."
Quý Tri Lạc nhỏ giọng nói: “Nhưng lúc trước, mẹ từng nhốt em vào trong chiếc tủ quần áo màu đen mà cũng không phải trả giá gì hết đấy thôi.”
Quý Ninh Nhất khẽ cau mày, vẻ mặt có chút âu sầu khó xử. Lát sau cậu nói: “Bởi vì mẹ là mẹ của chúng ta. Lúc mẹ sinh ra chúng ta đã phải chịu nhiều vất vả rồi, thật sự không dễ dàng gì. Thế nên mẹ mới có quyền thỉnh thoảng lỡ làm sai vài chuyện nhỏ.”
Nhưng khi Quý Ninh Nhất nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe ngập trong nước mắt của Quý Tri Lạc, cậu vẫn thấy không đành lòng nên thấp giọng nói: “Đi theo anh nào, anh sẽ cho em một viên kẹo nhỏ nhé. Từ giờ trở đi em không được phép bỏ bữa sáng nữa đâu đấy, đã nhớ chưa nào?”
Quý Tri Lạc lau nước mắt, bé khẽ gật đầu rồi đi theo anh trai mình.
Nhưng vừa mới bước vào phòng anh trai, bé đã nhìn thấy bộ quần áo mới được anh trai đặt gọn trên giường, đó là quần áo của Ultraman Tiga!
Quý Tri Lạc vừa nhìn thấy chúng là đã nhận ra ngay, đây chính là thần tượng của bé đó. Trong trường mẫu giáo chỉ có một bạn nhỏ có bộ quần áo kiểu này thôi, sau đó bạn nhỏ kia còn được rất nhiều người vây quanh nữa.
Quý Ninh Nhất vừa tìm được kẹo liền đưa luôn cho Quý Tri Lạc. Bé ngậm viên kẹo trong miệng, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm bộ quần áo Ultraman kia.
Vừa ngầu và đẹp trai! Bé thích nó lắm!
Nhưng bé chợt nhớ ra hình như anh trai mình không có bộ đồ này.
“Anh trai mua quần áo mới kìa.” Trong miệng Quý Tri Lạc còn đang ngậm kẹo ngọt, giọng nói có chút không rõ ràng.
Nhưng Quý Ninh Nhất vẫn nghe rõ, cậu cười nhẹ: “Mẹ mua cho anh đấy.”
Hai mắt Quý Tri Lạc mở thật to.
Mẹ đã mua quần áo mới cho anh trai.
Mẹ anh không chỉ không cho bé ăn đồ ăn vặt mà còn muốn đuổi bà Phương đi, thậm chí còn đánh mông bé nữa.
Quý Tri Lạc cũng không biết tại sao, nhưng hình như viên kẹo nhỏ trong miệng bé chẳng còn ngọt nữa.
“Tri Lạc, sau này em đừng cãi nhau với mẹ nữa nhé. Cũng đừng gọi mẹ là “người phụ nữ này” nữa đó.” Quý Ninh Nhất nói.
Quý Tri Lạc đột nhiên vươn tay đẩy Quý Ninh Nhất sang một bên: “Em phải về phòng đây.”
Anh trai bé nói dối còn mẹ thì không thích bé.
Lúc trước mẹ không thích cả bé và anh trai bé, nhưng bây giờ mẹ chỉ ghét mỗi một mình bé thôi.
Cũng chẳng sao hết Quý Tri Lạc à, bé cũng không thích mẹ mà, bé ghét mẹ lắm!