Xuyên Thành Mẹ Yêu Của Bé Con Phản Diện

Chương 14

Hai mắt Quý Ninh Nhất vẫn luôn dán chặt trên người cô mãi không rời. Hôm nay mẹ vén gọn tóc lên, trên người còn mặc một bộ váy trắng xinh đẹp dịu dàng, thậm chí mẹ còn đang cong môi cười với cậu.

“Hôm nay trông mẹ xinh lắm ạ.” Giọng cậu bé đặc biệt nghiêm túc, cậu chân thành nói: “Giống y như tiên nữ vậy.”

Tư Điềm hơi đỏ mặt, tới lúc này cô mới hiểu được lý do tại sao đồng nghiệp của cô lại vui vẻ suốt cả buổi sáng như vậy. Nhất là khi trên đường tới chỗ làm, lại có một bạn nhỏ nói “Chị gái xinh đẹp ơi, em chào chị.” với cô ấy.

Bởi vì những lời nói ấy quá đỗi chân thành và cũng không kém phần ngọt ngào. Cứ như thể những lời cậu nói đều là sự thật vậy, rằng cô thật sự đã hoá thành một nàng tiên.

Tư Điềm nhịn không được mà vươn tay tới nhéo mặt của Quý Ninh Nhất: “Cảm ơn con, Ninh Nhất. Ninh Nhất cũng là một chàng Hoàng tử bé đó.”

Quý Ninh Nhất mím môi ngại ngùng cười.

“Mẹ định đi đâu thế ạ?”

Tư Điềm “ừm” một tiếng: “Mẹ muốn đi ra ngoài mua chút đồ. Ninh Nhất à, con có muốn đi cùng mẹ không?”

Quý Ninh Nhất có chút kích động: "Có ạ."

Tư Điềm nói: “Con đi hỏi Quý Tri Lạc thử xem, để coi thằng bé có muốn đi cùng chúng ta không.”

Dù sao thì nhiệm vụ chính vẫn là chăm sóc bọn trẻ, đưa một hay hai đứa đi cùng cũng được mà.

Quý Ninh Nhất gật đầu: “Vâng ạ.”

Cậu đi về phía phòng của Quý Tri Lạc. Tới khi dừng bước ngay trước cửa, Quý Ninh Nhất lén quay đầu lại nhìn về phía Tư Điềm. Cậu phát hiện ra mẹ vẫn đang đứng đó chờ mình, chỉ là cô đang cúi đầu xem điện thoại.

Quý Ninh Nhất mím môi, giơ tay gõ cửa.

"Tri Lạc, là anh đây."

Quý Tri Lạc chạy bước nhỏ tới rồi mở hé cửa ra. Bé vẫn còn thấy sợ vì lúc nãy đang chạy trốn thì bị anh trai bắt được. Anh trai thích mẹ lắm, đã không chịu đứng chung một chiến tuyến với bé nữa rồi.

Quý Tri Lạc núp ra đằng sau cánh cửa lớn, cảnh giác nhìn cậu: “Anh.”

Quý Ninh Nhất nói: “Mẹ muốn dẫn chúng ta ra ngoài chơi, em có muốn đi cùng không?”

Vẻ mặt Quý Tri Lạc có chút bối rối. Bé cũng rất muốn được ra ngoài chơi chơi cùng mọi người, nhưng nếu bà mẹ xấu xa kia đi cùng thì bé có bị mẹ bắt nạt không nhỉ?

Quý Tri Lạc thận trọng hỏi: “Mẹ sẽ không bắt nạt em nữa chứ?”

Quý Ninh Nhất nói: “Anh không biết.”

Quý Tri Lạc ngẫm nghĩ: “Vậy bây giờ mẹ có vui không?”

Quý Tri Lạc biết rằng người lớn vui vẻ thì sẽ bớt bắt nạt trẻ con hơn, còn khi người lớn thấy bực bội hoặc khó chịu sẽ thường xuyên bắt nạt chúng.

Một tay của Quý Ninh Nhất lặng lẽ bấu chặt lấy khung cửa kia, thấp giọng nói: “Mẹ đang không vui.”

“Vậy em không đi cùng nữa.” Quý Tri Lạc nói: “Anh à, anh cũng đừng đi nữa. Mẹ sẽ đánh anh mất.”

Quý Ninh Nhất nói: “Anh vẫn muốn đi.”

Quý Tri Lạc bĩu môi: "Thế thì tùy anh, em đi viết...làm bài tập về nhà đây."

Quý Ninh Nhất vừa nói “Được” liền xoay người đi thẳng về phía Tư Điềm.