Tán Tu

Chương 13

Nhật lạc nguyệt thăng, trong khoảng một tháng tiếp theo hắn bắt đầu tìm mua bản đồ của bí cảnh cùng thư tịch viết các loại linh thảo.

Địa hình của bí cảnh mỗi năm mươi năm sẽ thay đổi một lần nhưng tham khảo trước cũng không phải là không tốt, thần thức quét qua từng miếng ngọc giản, nội dung của bản đồ cũng được hắn xem rõ ràng, sau khi xem xét một chút hắn mới phát hiện đây cũng chỉ là phần rìa của bí cảnh mà thôi, người vào bí cảnh cũng không có đi sâu vào bên trong.

"Quả nhiên bên ngoài không có thông tin nào hữu dụng cả, trước xem linh thảo rồi tính" hắn lẩm bẩm, bây giờ trí nhớ của hắn cũng không như lúc chưa học linh khí, chỉ trong chốc lát hắn đã nhớ được hơn vạn loại, hắn không biết rằng tu sĩ chỉ ở trúc cơ mà nhớ một lúc hơn vạn loại là không thể nào, bởi thức hải của trúc cơ không thể nào chứa một lúc được.

Bổng từ bụng hắn truyền đến tiếng réo ục ục, từ lúc trúc cơ hắn biết là có thể tích cốc nhưng cơ thể hắn vẫn quen theo cơ chế lúc trước.

"Phải nấu vài món ăn ngon mới được" hắn đứng lên khỏi bồ đoàn đi vào căn bếp ở phía đông của động phủ.

Những tiếng xào nấu xèo xèo cùng với mùi thơm từ phòng bếp bay ra lan toả khắp nơi, nơi này linh khí khá nồng đậm nên những món ăn cũng mang linh khí, nên khí ăn cũng sẽ thấy no như thường.

Hai đạm một canh, chỉ trong chốc lát đã làm xong, hắn ngồi xuống bàn bới một chén cơm rồi bắt đầu thưởng thức bữa ăn, qua hai ngọn trà cuối cùng hắn cũng ăn xong.

"Phải đi tản bộ mới được" hắn vừa rửa mặt vừa nói.

Những ánh đèn l*иg đầy màu sắc treo lơ lửng ở trên đầu, những gian hàng bày bán đủ thứ tinh sảo đẹp mắt, linh khí pháp bảo gì thì càng đủ thứ đa dạng.

"Phụ thân, phụ thân, ngài mua cho con chiếc mặt nạ cáo kia đi mà" một cô bé cỡ mười tuổi nắm tay phụ thân lắc qua lắc lại.

"Được rồi, được rồi, cái này đúng không" người đàn ông vẻ mặt chiều chuộng cầm lấy chiếc mặt nạ nói.

"Phụ thân là tốt nhất" cô con gái nhận được chiếc mặt nạ vô cùng vui vẻ nói.

"Ta cũng muốn một cái a" một giọng nói mềm mại vang lên, là người phụ nữ có vẻ là phu nhân của hắn.

"Nàng a, của nàng đây" nói rồi hắn cũng lấy một cái đeo cho nàng.

"Phụ thân đừng tình tứ nữa, con đã đói rồi a" cô con gái lại gần nói nhỏ.

"Được rồi, đi thôi" hắn lấy ra linh thạch đưa cho chủ quán rồi nắm tay hai người kia nhanh chóng rời đi.

"Nhìn thấy quả thật làm người khác ghen tị a" Lý Hổ cảm thán.

"Đó là đương nhiên, trong thành này không ai là không biết họ a" một giọng nói phụ hoạ theo hắn.

"Thất lễ rồi, cản trở công việc mua bán của ông chủ rồi" nghe thấy tiếng nói, hắn mới biết mình đứng chắn trước một gian hàng.

"Không sao, không sao, chắc huynh đệ là người mới tới nên không biết bọn họ" người đó tiếp lời.

"Đúng vậy, tiểu đệ đây quả thật mới tới nơi này, không biết họ là ai a?" hắn hỏi.

"Đó là con trai gia chủ Mộ Dung gia, cảnh giới đã là trúc cơ cửu tầng, tương lai có khả năng trong vòng năm mươi năm lên kim đan nhưng quan trọng là hắn rất yêu vợ con không giống mấy tên cuồng từ luyện" chủ quán nói.

"Thì ra là thế, đa tạ ông chủ cho biết" hắn khách sáo nói.

Nhìn lướt qua một chút, hắn thấy trên quầy có một khối ngọc khá đẹp mắt nên nói.

"Ta thích khối ngọc kia, ông chủ lấy cho ta khối ngọc đó đi"

Lão bản nghe nói vậy cũng nhanh chóng cầm lấy đưa cho hắn, gã tưởng hắn sẽ rời đi khi nghe xong nhưng hắn lại chịu mua khối ngọc gã không thể khắc được chứ.

"Đồ của huynh đệ đây, năm hạ phẩm linh thạch là được" ông ta nói.

Hắn giao linh thạch rồi cũng không nán lại nữa mà tiếp tục tản bộ.

Cành liễu phất phơ trong gió cùng với những gợn nước lăng tăng phản chiếu những ánh đèn đầy màu sắc trên mặt sông, thân ảnh hắn cũng nhanh chóng bị bóng đêm bao trùm chỉ còn lại những tiếng dế kêu râm rang.