Tán Tu

Chương 9

Cảnh vật mau chóng bị lướt qua cùng với kết giới màu lam gợn lên như những như con sóng bao phủ lấy con thuyền, hắn ngồi nhìn cảnh vật lướt nhanh cùng với không gian ngày càng ám trầm, lúc này phi chu cũng bắt đầu ngừng lại, hắn ước chừng con thuyền đã bay khoảng một ngàn dặm.

Cánh cửa trong khoan điều khiển mở ra, thần sắc của Dung Minh khá nhợt nhạt do dùng linh lực để điều khiển trận pháp trên con thuyền, mặc dù phi chu là dùng linh thạch để di chuyển nhưng cũng phải dùng trận pháp để khống chế, đây là điều mà hắn nói cho Lý Hổ biết.

"Đạo hữu trọng thương mới khỏi cũng không nên cố quá" hắn nói.

"Không sao, thương thế của ta đã không ngại, chỉ là sử dụng linh lực quá mức mà thôi" vừa trả lời hắn vừa ngồi xuống điều tức hấp thu linh lực.

"Vậy ta không làm phiền đạo hữu nữa" nói rồi hắn cũng nhắm mắt tu luyện.

Mặc dù ngày thường hắn cũng tu luyện nhưng lại cảm thấy cách tu luyện của Dung Minh còn cuồng hơn hắn, gã suốt ngày không đi thì lại ngồi tu luyện mà chẳng thấy gã ngủ, hắn nghĩ dẫu có bị thương nặng tới đâu cũng nên nghỉ ngơi nhưng có lẽ hắn chưa hiểu hết tu chân giới.

Thức hải của hắn lúc này đã cực kì rộng lớn, dưới chân hắn lúc này đã hình thành mặt đất tuy chỉ là hình thức ban đầu, phía trên cũng dần cỡi đi màu đen, che dấu hoàn toàn các tinh thể kí ức , nhưng những dòng tâm pháp cứ như cây trụ đứng giữa thiên địa không dấu đi được.

Hắn mở mắt ra, ánh mắt hắn như bắn ra tinh quang, đột nhiên hắn cảm thấy rùng mình, động vật khi biết nguy hiểm còn có thể cảm nhận ra tới huống chi con người đã bắt đầu tu luyện, không suy nghĩ hắn liền lập tức dùng thần thức tra xét một trăm dặm xung quanh.

"Hoá ra là có kẻ ẩn nấp, nhưng khí tức của ba tên đó hơn mình vài bậc a" hắn nhăn mày suy nghĩ.

"Dung đạo hữu, có kẻ đang theo dõi chúng ta" Lý Hổ nói.

"Lý đạo hữu nói gì, có người bám đuôi, không lẽ là hắn, không xong chúng ta phải chạy ngay" nói rồi hắn hớt hải chạy vào khoan điều khiển, vừa chạy hắn vừa nghĩ chẳng hiểu sao lúc nãy hắn đã dò xét rồi mà không phát hiện tuy cảnh giới của hắn từ trúc cơ tam tầng rơi xuống luyện khí cửu tầng nhưng thần thức cũng có thể dò xét ở chục dặm, mặc dù rối rắm nhưng hắn vẫn nhanh chóng ngồi xuống nắm lấy trận bàn.

Khoảng cách một trăm dặm, nhìn phi chu lúc này đã ẩn thân và đã ở yên được hai canh giờ nhưng lúc này đột ngột tăng tốc bay đi một cách không nhờ, khiến cho những kẻ theo dõi cực kì ngơ ngác:

"Đại sư huynh, bọn chúng chạy" một gã la lên.

"Chắc bọn chúng phát hiện ra chúng ta, mau nhanh chóng đuổi theo, không được để chúng về tông môn"

"Tuân lệnh, đại sư huynh"

Không chần chờ, bọn chúng lập tức ngự kiếm đuổi theo, từng tiếng gió rít ở bên tay, Lý Hổ hắn vẫn ngồi yên bất động, nhưng những dòng linh khí xung quanh hắn lại như muốn bùng nổ, nó như thể hiện được tâm trạng của hắn, nhưng cái cách mà hắn chờ đợi kẻ truy đuổi.

"Mau đuổi theo bọn ta nhanh nào" hắn lầu bầu.