Chương 44
"Em sẽ đi cùng anh, chấm hết," Jeremy nói."Anh trở nên ngu ngốc khi lo lắng đấy, anh bạn," Danny đáp. "Gã đó là một tên ăn mảnh. Sẽ không có ai đột nhập vào đây và cố gắng gϊếŧ em nữa đâu."
"Em không thể biết chắc được, hay là em nhớ thêm được điều gì?"
Họ đang ở trong phòng ngủ của anh, Jeremy đang chuẩn bị cho chuyến đi cuối tuần đến buổi tiệc nhà Crandle. Sáng nay suýt nữa anh đã bỏ ý định đó, anh vẫn còn lo lắng về cô. Nhưng anh có nhắc đến việc Crandle không phải là người nổi tiếng với việc tổ chức tiệc tùng thường xuyên, chỉ vài lần trong một mùa, nên có thể sẽ là một khoảng thời gian dài nữa trước khi anh lại có mọt cơ hội lý tưởng để tiếp cận Heddings và hy vọng tóm được hắn đang phạm tội. Danny phải lần nữa thuyết phục Jeremy rằng cô ổn, rằng anh không nên thay đổi kế hoạch vì cô.
Cô đã nghĩ mình thành công. Anh đã đồng ý. Nhưng có vẻ như không hoàn toàn, vì anh vừa gọi cô đến phòng anh để thông báo rằng cô sẽ đi cùng anh.
"Em vẫn không nhớ thêm được gì," cô nói, trả lời câu hỏi của anh.
Nhưng cô vẫn khá ngạc nhiên là cô đã nhớ ra tên mình, không phải tất cả, chỉ là tên gọi. Nó đã đến với cô chỉ sáng nay ngay khi họ vừa thức dậy trong vòng tay nhau, và cô buột ra, "Tên của em là Danette," và rồi, cô cười. "Khác một trời một vực với Danielle phải không?" Và đừng có gọi em như thế. Nó nghe lạ lẫm quá, và em không thích thế."
"Anh nghĩ nó đẹp đấy chứ."
"Quá tệ. Đó là tên em và em chọn quên nó đi lần nữa."
Nhưng cô không quên, và giờ cô hi vọng sẽ có thêm những kí ức khác nữa quay trở lại. Bởi vì cô đã nhận một cú đánh khác vào đầu? Hay bởi vì cô đã phải mặt đối mặt với cơn ác mộng kinh khủng nhấy của mình? Cho dù lí do là gì, giờ đây cô có niềm tin là cô sẽ nhớ lại được thêm nữa.
"Em vẫn sẽ đi với anh," anh khăng khăng. "Hay là em thích lau nhà hơn đi dự tiệc?"
Cô khịt mũi trước logic của anh. "Em thích là người thực tế, nếu anh không phiền. Em không thuộc về những bữa tiệc như thế và anh biết điều đó. Nhìn xem anh đã nhặng xị lên vì em đến dự bữa tiệc lần trước xem."
"Nhưng em thể hiện tuyệt hảo ở đó."
"Thì sao? Việc đó liên quan gì đến một buổi tiệc khác? Và em cũng không có quần áo cho nó nữa. Em chỉ có một bộ váy dạ hội-"
"Thế là ổn rồi."
"Cho cả hai ngày? Đám quý tộc các anh sẽ chết nếu bị bắt gặp mặc cùng một bộ quần áo hai ngày liên tiếp đấy anh bạn."
"Nó sẽ phải ở trong chiếc riêng duy nhất được vớt khi tất cả chúng đều bị rơi xuống sông. Rất hợp lý."
Cô nhìn anh chằm chằm rồi phá ra cười. "Và ai sẽ tin chuyện nhảm nhí đó?"
"Bất cứ người nào mà anh kế. Em không nghĩ những người quý tộc cũng phải chịu đựng chuyện hành lý bị tuột ra khỏi dây buộc và lăn xuống đồi và rơi xuống sông à? Anh cam đoan với em, những chuyện rủi ro làm những người dân thường điêu đứng cũng hành hạ cả tầng lớp trên nữa."
Anh thắng, tên xấu xa. Bất chất tất cả sự phản đối của cô, anh vẫn có nói quanh co, phỉnh phờ, trêu chọc, và mặt khác bát nạt cô theo cái cách quý tộc của anh.
Lời cảnh cáo cuối cùng của cô là, "Anh biết đấy, anh bạn, nếu anh không ngừng bắt em giả vờ là một quý cô, em có thể thích nó và tiếp tục bằng việc kiếm một ông chồng quý tộc, hơn là chỉ một người chồng tử tế."
Nhưng cả việc đó cũng không có tác dụng, chỉ khiến được anh đáp trả bằng một giọng hờ hững, "Gần đây anh chưa bắn ai cả. Anh cho rằng như thế là hơi quá hạn rồi."
Nó nhanh chóng khiến cô im bặt. Anh đang đùa, dĩ nhiên, nhưng cô vẫn không thích nghe điều đó, nó nhắc nhở cô quá rõ ràng đến cha anh. Anh là con trai của James Malory, sau rốt, và mặc dù anh thường xuyên là một tên xấu xa đáng yêu như chị họ anh đã gọi, có thể vẫn có một mặt nào đó trong Jeremy mà anh không cho phép cô nhìn thấy.
"Chị chưa bao giờ nghĩ chị thấy được một ngày, Jeremy," Amy nói, "khi cậu yêu."
Amy và Warren đã đi cùng Jeremy và Danny tới buổi tiệc của Ngài Crandle. Chuyện này được quyết định khi Jeremy ghé qua để mượn cỗ xe của họ và được nhắc nhở rằng "Danielle" nên có một người đi kèm.
"Cắn lưỡi chị đi, bà chị họ," Jeremy đáp. "Chị vẫn chưa thấy ngày đó đâu."
Amy nhướng một bên chân mày với anh. "Đừng nói với chị cậu sẽ là người cuối cùng biết đấy nhé."
Rồi cô bắt đầu cười, khiến anh nghiến răng trèo trẹo. Họ đang khiêu vũ, dịp đầu tiên họ có thể nói chuyện riêng với nhau kể từ khi cô trở lại Anh. Một ban nhạc tam tấu đã bắt đầu chơi sau bữa tối, và với Warren giữ Danny bận bịu khi dạy cô chơi bài, Jeremy đã để Amy lôi anh ra sàn nhảy.
Ngài Heddings vẫn chưa xuất hiện, và ông ta có thể không xuất hiện luôn. Amy đã đồng ý đóng vai "con mồi", đeo vài món trong số những đồ trang sức đẹp nhất của cô trong suốt thời gian diễn ra buổi tiệc. Một món hời nếu tên trộm không buồn xuất hiện.
"Xem kìa, cậu không thể thôi nhìn cô ấy trong hai phút," Amy nói đắc thắng, như thể cô vừa bắn trúng đích.
Jeremy khịt mũi. "Cô ấy đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Dĩ nhiên em sẽ ngắm cô ấy bất cứ cơ hội nào em có. Em họa phải mù mới không muốn làm thế."
"Yêu cô ấy cũng có sao đâu, cậu biết đấy. Cô ấy xuất thân từ một gia đình tử tế."
"Nếu em định yêu cô ấy, em cần chả cần quan tâm cái cóc khô gì đến việc cô ẫy xuất thân từ đâu, và làm thế quái nào chị biết về gia đình cô ấy? Thôi, đừng bận tâm, quên là em đã hỏi đi."
"Đừng lo, đấy không phải là một trong những 'linh cảm' của chị đâu. Cậu chỉ cần nhìn cô ấy, nghe cô ấy nói để biết được nguồn gốc tử tế của cô ấy."
Anh cười phá ra và nói, "Chị sẽ không nói thế đâu, mèo con, nếu chị được nghe cô ấy nói chỉ vài tuần trước thôi. Cô ấy nói như một tên đầu đường xó chợ, và tiện thể, đã là như thế."
"Chính xác," Amy nói đắc thắng. "Cậu không thực sự nghĩ một người như thế có thể học cách nói nghiêm chỉnh tốt thế chỉ trong vòng vài tuần đấy chứ? Trừ khi đấy là cách cô ấy đã từng nói. Cô ấy bảo rằng, cô bạn Lucy của cô ấy đã dậy cô ấy ăn nói như một tên đầu đường xó chợ. Chẳng nhẽ cậu chưa bao giờ tự hỏi cô ấy đến từ đâu trước khi được những người đó nhận nuôi."
"Dĩ nhiên là đó. Nhưng đấy là tất cả những gì em có thể làm, khi mà cô ấy thậm chí còn không thể nhớ được tên đầy đủ của mình. Và cô ấy chắc chắn rằng cha mẹ cô ấy đã bị gϊếŧ bởi tên con hoang đã cố gắng gϊếŧ cô ấy. Nếu không họ đã phải tìm cô ấy khắp nơi. Vậy nên ngay cả khi trí nhớ của cô ấy trở lại, cô ấy cũng không có ai để trở về."
"Đừng có vẻ hy vọng thế," Amy gắt. "Cô ấy có thể còn những người họ hàng khác với những người cậu đã vẽ ra. Và ngay cả nếu không cũng không có nghĩa là cậu sẽ giữ cô ấy làm người hầu mãi mãi. Cô gái ấy có những mục tiêu, Jeremy, nếu cậu đã không biết, và cậu chỉ mới hoàn thành một trong số chúng bằng cách cho cô ấy một chỗ làm."
"Em biết về những mục tiêu chết tiệt của cô ấy," anh càu nhàu. "Quỷ sứ, cô ấy đã kể tất cả chuyện đời cho chị nghe trên đừng về London đấy à?"
Amy cười toét miệng với anh. "Cậu biết chị có cách làm người khác cởi mở mà. Chẳng có gì phải quanhh co khi cậu ở cạnh chị cả."
"Còn hơn cả đáng tiếc ý chứ."
"Chị không hiểu tại sao cậu cứ chống đối lại sự thật rành rành, nhóc con. Và cậu cũng có thể hoàn thành hai mục tiêu còn lại của cô ấy, tuy rằng nhắc đến đó, chị không nghĩ cậu được liệt vào danh mục những người tử tế, phải thế không?"
Amy làm giả một tiếng thở dài. "Quên việc chị đã nhắc đến nó đi."
Jeremy cau mày. Anh ghét mỗi khi Amy trong tâm trạng muốn trêu chọc. Như hai người chú khét tiếng của cô ấy, cô ấy dai như đỉa.
May mắn thay, người mang đến sự thay đổi về chủ đề vừa bước vào cửa. "A, cuối cùng thì ông ta cũng đến,"
Amy nhìn theo ánh mắt anh. "Ngài Heddings?"
"Đúng, và tại sao chị không đến giới thiệu mình đi nhỉ, mèo con, và để ông ta ngắm kĩ những viên ngọc mắt mèo chị đang đeo. Chị và Warren được sắp đặt một phòng riêng đúng không? Em nghi ngờ khả năng ông ta sẽ lẻn vào một căn phòng được chia sẻ bởi nhiều người."
"Ừ, bọn chị có phòng riêng. Crandle có một thỏa thuận tạm thời với hai người hàng xóm gần nhất để hỗ trợ trong trường hợp ông ấy hết phòng. May là chúng ta đã đến sớm, nếu không có lẽ đã phải ngủ ở chỗ khác rồi. Chị đoán cậu cũng phải ngủ chung phòng phải không?"
"Tất nhiên, với nửa tá những tên độc thân khác, theo lần đếm cuối cùng. Và Danny được sắp xếp cùng với những tiểu thư trẻ khác. Không tính đến chuyện đấy khi em lôi cô ấy theo," anh thêm vào vơi một cái cau mày.
"Đừng lo, cô ấy sẽ xoay xở ổn thỏa mà."
Lúc này anh đang liếc nhìn quanh phòng, nhận thấy Danny không còn ở chỗ anh đã để cô lại với Warren tại bàn đánh bài nữa, không chỗ nào trong tầm mắt của anh cả. Tuy nhiên Heddings đang hướng đến chỗ mấy bàn đánh bài.
"Chặn ông ta lại trước khi ông ta yên vị ở một trong mấy cái bàn đi. Ông ta nổi tiếng là dành cả đêm đánh bạc. Em sẽ đi xem Danny đã đi đâu rồi."
Cô đã đi ngủ, theo Warren. Sớm thế này ư? Cô đã nhắc đến một cơn đau đầu, điều khiến Jeremy cảm thấy mình là kẻ tồi tệ nhất vì đã quên mất cú đánh vào đầu mà cô đã phải chịu. Cô bảo là cô ổn, nhưng cô nàng hẳn là nói dối thiện nghệ cũng như ăn trộm.
Anh lao lên lên tầng trên để kiểm tra cô. Vào giờ sớm thế này, cô có lẽ đang ở một mình trong căn phòng cô chia sẻ với những người khác. Anh gõ cửa. Cô mở cửa, vẫn còn đang mặc áo dạ hội, và có lẽ cũng vừa lên đến đây.
"Tạo sao em không nói với anh đầu em vẫn còn đau?" anh quở trách khá gay gắt.
"Bởi vì nó không đau. Cơn đau đầu chỉ là vì em cố gắng tập trung vào những lá bài."
Anh nhíu mày đầy nghi hoặc với cô. "Em không nói dối với anh đấy chứ?"
"Dĩ nhiên là có. Những tên trộm làm việc đó rất giỏi, anh biết đấy."
Anh càng cau có hơn. Cô cười khúc khích. "Em chỉ đùa thôi. Vì dạo này anh hay hờn dỗi quá."
Anh thở dài và dựa vào khung cửa. "Anh được bảo là Crandle có một khu vườn rất đẹp. Anh định lát nữa sẽ đưa em đi xem."
Cô nhướng một bên lông mày với anh. "Việc đó hợp với ban ngày hơn chứ nhỉ, phải không? Để em có thể thực sự nhìn thấy những gì anh muốn chỉ cho em?"
"Tốt, không, em không phải nhìn cái gì cả."
Anh vừa nói vừa vươn tay ra kéo cô vào sát anh, và miệng anh trùm lên miệng cô. Anh muốn ngấu nghiến cô, nhưng kiềm chế bản thân, vừa kịp lúc. Nụ hôn đầy nhục cảm, Chúa ơi, anh yêu hương vị của cô. Cô hôn với cả thân thể cô, không chỉ với cái miệng, áp sát vào anh. Anh dứt ra đột ngột trước khi anh đánh mất toàn bộ lý trí và mang cô lên giường, chiếc giường sẽ không của riêng họ trong thời gian dài. Anh bước lùi lại. Anh đang thực sự run rẩy!
"Anh xin lỗi," anh nói. "Đáng ra anh không nền làm thế."
"Không, anh không nên," cô đáp lại hụt hơi.
Anh rên thầm trong bụng, chút nữa đã tóm cô lại. Thay vì thế anh nhét hai tay và túi khá là vội vàng và lái chủ đề ra khỏi những nụ hôn và anh muốn làʍ t̠ìиɦ với cô ngay bây giờ nhiều như thế nào.
"Cuối cùng Heddings cũng đã xuất hiện," anh nói
"Tốt, tình huống xoay ra khá ổn đấy chứ?"
"Tại sao vậy?"
"Nếu ông ta không biết em ở đây, ông ta sẽ không biết phải đi tìm em vào buổi sáng. Ông ta sẽ phải đi đếm từng người trước khi đột nhập vào bất cứ căn phòng nào ở đây. Nếu ông ta định làm thế."
"Em vẫn nghĩ ông ta sẽ không hành động?"
"Em nghĩ ông ta quá ranh mãnh để tự mình ra tay trộm cắp," cô lý luận.
"Anh không đồng ý. Anh không nghĩ ông ta có thể từ chối sự mời mọc."
"Nhưng nhìn xem ông ta sẽ đánh liều những gì nếu bị bắt."
"Chính xác. Một vài người sẽ thấy sự nguy hiểm đó thú vị. Nhưng anh đồng ý rằng cả hai chúng ta đều có thể đúng. Ông ta có thể không thường xuyên liều lĩnh. Tuy nhiên, với những món đồ trang sức của Amy làm mồi nhử, nhiều khả năng ông ta sẽ thử. Những ngày này cô ấy đi xa quá nhiều, cưới mọt thuyền trưởng. Vậy nên nếu ông ta muốn những viên ngọc của cô ấy, ông ta phải tóm lấy chúng ngay khi có cơ hội."
"Nhưng làm thế nào mà ông ta biết cô ấy không thường xuyên ở Anh?"
"Bởi vì cô ấy sẽ nói với ông ta, em thân yêu. Amy cũng gần giỏi như Reggie trong việc dựng chuyện. Cô ấy sẽ nói rằng mặc dù mình và Warren vừa mới trở về nhà, họ sẽ lại chuẩn bị ra đi trong vòng vài ngày tới. Cô ấy thậm chí còn ám chỉ rằng lần này có thể họ sẽ không trở lại nữa, rằng Warren sẽ theo một lọ trình giao thương khác không đi qua Anh. Và cô ấy định sẽ để những viên ngọc lại trong phòng cô ấy ngày mai. Vậy nên sẽ là bây giờ hoặc không bao giờ."
Danny nhún vai, thừa nhận, "Ừ thì, nếu ông ta ngu ngốc đến thế, như em đã nói, thật tốt là em đã lên đây trước khi ông ta để ý thấy. Em sẽ đơn giản là ở lại trên này vào buổi sáng và dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh của ông ta. Nếu ông ta định hành động, đấy là sau khi đã đảm bảo tất cả những người khách đều yên vị dưới nhà."
Anh lắc đầu với cô. "Em sẽ không phải là người bắt trộm ở đây, em yêu. Anh sẽ làm. Nếu và khi nào ông ta lên đây vào buổi sáng. Anh sẽ cho ông ta vài phút rồi theo sau-"
"Và để mất ông ta trong phòng Amy nếu ông ta nhanh chân? Bắt được ông ta dưới sảnh hay trong phòng ông ta không chứng minh được điều chết tiệt nào cả, đúng chứ? Anh sẽ phải canh thời gian một cách hoàn hảo."
"Việc đồ trang sức của cô ấy bị mất cũng đủ làm bằng chứng rồi."
"Không nếu ông ta giấu chúng đâu đó trên này. Ông ta thậm chí có thể quẳng chúng ra ngoài cái cửa sổ chỗ cuối hành lang kia cho một trong những tên tòng phạm đang chờ phía dưới. Sau cùng, cô ấy sẽ nhớ chúng, có nghĩa là một cuộc tìm kiếm là chắc chắn. Vậy nên ông ta sẽ không tự mình giữ chúng."
"Mẹ kiếp, em đưa ra quá nhiều khả năng. Em có bắt buộc phải nghĩ như một tên trộm thế không?"
Cô cười toe toét với anh. "Anh có thể bắt trộm như kế hoạch. Em sẽ chỉ ở trên này để chỉ cho anh đi theo đúng hướng."
"Và bỏ lỡ phần còn lại của buổi tiệc?"
"Ngay từ đầu em đã không muốn ở đây, anh bạn. Nhưng, không. Nếu ông ta không hành động trước buổi trưa, em sẽ xuống nhà ăn trưa. Em không định bỏ đói mình để bắt tên trộm của anh đâu."