Chương 7
Bầu trời trong xanh với những cánh buồm được xếp lại, nhưng cũng không có gì bảo đảm một trong số tàu đó sẽ đến Mỹ trong nay mai. Ai cũng nghĩ là nó sẽ ra khơi. Ai cũng nghĩ đó là một chuyện chắc ăn nhưng Georgina sẽ bị thua nếu như nàng cá cược điều này.Hầu hết những chiếc tàu vào bến vào tháng rồi đã rời khỏi đây để đi đến những nơi khác. Không tính đến những chiếc tàu không muốn chở hành khách, có vài chiếc tàu lớn của Mỹ vẫn còn đậu ở cảng, nhưng không có chiếc nào định rời khỏi chốn này, để trở về bến cảng quê nàng vào trước năm tới, một cuộc hành trình quá lâu đối với một Georgina thiếu nhẫn nại . Và con tàu duy nhất có lịch đi thẳng đến New York, rất gần với Bridgeport, thì lại không thể rời cảng sớm, theo lời viên phó thuyền trưởng. Thuyền trưởng của tàu này đang đeo đuổi một cô nàng người Anh nào đó và đã thề là sẽ không ra khơi cho đến khi nào anh ta kết hôn xong. Điều này khiến Georgina khi nghe xong đã xé rách hai chiếc váy và liệng cái bô ra khỏi cửa sổ.
Nàng muốn rời khỏi Anh quốc ngay lập tức, nàng còn cân nhắc cả một cuộc hành trình dài từ tám đến mười tháng, trên một trong những chiếc tàu của Mỹ có lịch ra khơi trong tuần này, và đó là sau khi nàng đã mất hết mấy ngày để tìm cho được một chuyến đi. Khi nàng nói với Mac vào buổi sáng ba ngày sau đó, ông đã mất vài tiếng đồng hồ để tìm ra tên của ba chiếc tàu nước Anh sẽ rời cảng vào tuần sau. Ông không nói đến chúng sớm hơn vì ông nghĩ nàng sẽ phản đối lập tức, chỉ vì chúng thuộc về người Anh và thủy thủ toàn là người Anh, và thoát khỏi những gì có liên quan đến nước Anh, đối với nàng ngay bây giờ, cũng quan trọng như là việc phải trở về nhà vậy. Và nàng thật sự đã phản đối, rất là dữ dội. Đến lúc này, Mac mới ngập ngừng nói đến một phương cách khác mà nàng chưa cân nhắc đến.
"Có một chiếc tàu sẽ ra khơi vào sáng mai khi thủy triều lên. Họ sẽ không chở hành khách, nhưng đang cần một người quản lý neo buồm và một cậu bé giúp việc dưới tàu (bồi tàu) ."
Mắt Georgina mở to với vẻ thích thú."Ý bác nói là làm việc dưới tàu để có vé trở về nhà à ?"
"Đáng được cân nhắc đấy, còn hơn là phải trải qua nửa năm hay hơn nữa, khi phải lênh đênh trên biển với một cô gái không biết nhẫn nại là gì ."
Georgina chặc lưỡi khi ông nhấn mạnh câu đó, kèm theo đôi mắt mở to. Lần đầu tiên nàng thấy thật vui thích kể từ khi nàng phát hiện ra sự phản bội của Malcolm.
"Có thể con sẽ ít sử dụng thói quen này một khi con đang trên đường về nhà. Ồ, Mac, con nghĩ đó là một ý kiến hay đấy," nàng nói với vẻ sốt sắng. "Có phải là tàu của Mỹ không? Có lớn không? Nó định đi đến đâu vậy?"
"Từ từ đã, con gái, không giống những gì con nghĩ đâu. Con tàu đó tên là Maiden Anne đến từ Tây Ấn, có ba cột buồm và sạch bóng. Một chiếc tàu tuyệt đẹp đấy. Nhưng nó nhìn giống như là một tàu chiến vì vẫn còn được trang bị vũ khí khá nặng, mặc dù nó thuộc một tư nhân."
"Tàu buôn đến Tây Ấn thì cần phải trang bị vũ khí đầy đủ, nếu nó thường đi lại trong các hải phận có cướp biển. Tất cả tàu Skylark của chúng ta, khi qua lại ở khu vực Caribbean cũng đều như vậy thôi, vậy mà thỉnh thoảng cũng vẫn bị tấn công."
"Cũng đúng," Ông đồng ý. "Nhưng tàu Maiden Anne không phải là một tàu buôn, ít ra là chuyến lần này. Nó cũng không chở hàng hóa, chỉ chở bì (vật nặng để giữ cho tàu thăng bằng khi không có hàng) ."
"Một thuyền trưởng muốn ra khơi mà không cần bất cứ lợi nhuận nào à?" Georgina chế giễu, biết rõ là câu nói này sẽ chọc tức người đàn ông từng làm trên tàu buôn hơn ba mươi lăm năm. "Hắn chắc chắn là một tên cướp biển rồi."
Mac khịt mũi. "Hắn là một người muốn ra khơi theo ý thích, đi đến bất cứ nơi nào mà tâm trạng hắn muốn đến, đám thủy thủ của hắn nói như vậy đấy."
"Vậy tên thuyền trưởng là chủ tàu và đủ tiền sở hữu một chiếc tàu dùng để ăn chơi à?"
"Hình như là vậy." Ông nói với vẻ kinh tởm.
Georgina nhe răng cười. "Con biết khái niệm này sẽ làm cho bác đau lòng, nhưng nó không có gì là dị thường cả. Và dù là nó chở hàng hóa hay không, cũng không có gì khác biệt, chỉ cần nó giúp chúng ta trở về nhà là được, đúng không ?"
"À, thật ra còn một chuyện nữa. Nó định đi đến Jamaica, chứ không phải nước Mỹ."
"Jamaica à?” Sự vui mừng của Georgina khi đã tìm được một chiếc tàu bắt đầu bị mờ nhạt, nhưng chỉ trong chốc lát. "Nhưng Skylark có một văn phòng ở Jamaica. Và đó chẳng phải là bến cảng thứ ba trong lịch trình của Thomas sao? Chúng ta có thể đến đó trước khi anh ấy nhổ neo, còn nếu không, Skylark có những chuyến tàu ra vào Jamaica rất thường xuyên, bao gồm tàu của Boyd và của Drew, nếu không muốn nói đến chính chiếc tàu của con." Nàng lại cười tươi. "Chúng ta sẽ về tới nhà trễ, nhiều nhất là thêm vài tuần thôi. Còn tốt hơn là trễ cả nửa năm, và chắc chắn là tốt hơn việc phải ở lại đây thêm một ngày nữa."
"Bác không hiểu tại sao, con gái à, khi bác nghĩ thêm về nó, bác lại nghĩ là không nên nhắc đến chiếc tàu này."
"Và khi con nghĩ thêm về nó, con càng thích ý tưởng này hơn. Đi đi, Mac, đó là giải pháp hoàn hảo đấy."
"Nhưng con sẽ phải làm việc đấy," ông nhắc nhở nàng. "Con sẽ phải nghe theo lệnh của thuyền trưởng, mang thức ăn, dọn dẹp phòng của hắn ta, và làm bất cứ những gì hắn yêu cầu. Con sẽ rất bận rộn đấy."
"Thì sao chứ ?" Nàng thách thức. "Bác định nói với con là bác không nghĩ rằng con có khả năng làm những công việc đơn giản như thế à, khi mà con đã từng lau chùi boong tàu, lau chùi súng đại bác, chà rửa thân tàu, leo dây thừng lên cột buồm ..."
"Đã qua nhiều năm rồi đấy, con gái, trước khi con là một thiếu nữ như bây giờ. Cha và anh con đã nuông chiều con, cho con leo khắp nơi trên những con tàu khi chúng đậu ở cảng, để học hỏi những chuyện mà con không nên học. Nhưng bây giờ là làm việc và sống bên cạnh những người đàn ông không biết con, và họ không thể biết con. Công việc này không dành cho một cô gái và nếu con muốn làm thì không phải làm dưới thân phận của một cô gái đâu."
"Con không quên điểm đó đâu, Mac. Vậy thì những bộ váy của con phải bỏ lại thôi. Chúng ta đều biết là mọi người luôn phán đoán lầm khi thấy một người mặc quần ống túm . Một thằng con trai mặc đồ con gái thì sẽ bị coi là đứa con gái xấu xí, nhưng một đứa con gái mặc quần ống túm lại biến thành một đứa con trai dễ thương đấy. Suy cho cùng, con đã làm quá tốt vào buổi tối hôm đó ..."
"…trước khi con mở miệng hay nhìn thẳng vào mắt người khác," Ông cắt ngang, cứng rắn nhắc nhở nàng. "Sự ngụy trang của con đã không còn hiệu qủa ngay sau đó ."
"Bởi vì con đã cố ngụy trang thành một người đàn ông, điều mà bây giờ khi nghĩ lại, con thấy không được thông minh cho lắm, con không thể giống đàn ông với bộ mặt này. Được rồi." Nàng không cho ông cắt ngang. "Thì bác vẫn cố nói với con là con không biết nghe lời rồi còn gì. Đừng nhắc đến chuyện cũ nữa. Lần này thì khác hẳn đấy, bác biết mà. Một đứa con trai có thể có những đặc điểm ẻo lả. Họ thường là như vậy. Và với chiều cao và thân hình mảnh dẻ của con, giọng nói nhỏ nhẹ và ..." nàng nhìn xuống ngực mình "... một ít đồ để bó chặt chúng, con có thể dễ dàng trở thành một cậu con trai ở lứa tuổi chín hoặc mười ."
Nàng nhận được một cái nhìn ghê tởm cho giả thuyết đó. "Trí thông minh của con sẽ làm hại con đấy."
"Được rồi, vậy thì là một đứa con trai thông minh mười hai tuổi có thân hình kém phát triển đi." Và rồi nàng nói một cách cứng cỏi, "Con có thể làm được, Mac. Nếu bác không nghĩ là con có thể, đó là tại bác đã không suy xét đến nó."
"Bác chắc là đã ngớ ngẩn quá rồi, bác chắc là vậy, nhưng chúng ta đều biết, ai sẽ là người chịu trách nhiệm cho chuyện này."
“Này, này," Nàng nhõng nhẽo và nhe răng cười. “Con không còn là một thiếu nữ nữa, mà là một cô gái đấy. Con còn gặp khó khăn đến mức nào đây?"
Ông bật ra một âm thanh thô lỗ. "Cứ coi là như vậy đi. Một khi con trở về nhà, bác có thể phủi tay không cần đếm xỉa đến con nữa ."
Còn bây giờ là một câu càm ràm. "Còn nữa. Con phải đóng kịch cả tháng hay lâu hơn. Một thời gian quá dài để tìm một chỗ riêng tư mỗi khi phải sử dụng nhà xí, khi một người đàn ông có thể chỉ cần đứng xoay lưng lại và ..."
"Mac!" Nàng thật sự đỏ mặt, cho dù với năm người anh vẫn thỉnh thoảng quên mất là có nàng, nàng đã nghe và thấy tất cả những gì mà một đứa con gái không nên biết. "Con không nói là sẽ không gặp khó khăn, nhưng con quá hiểu biết để có thể vượt qua chúng, cho dù là bất cứ chuyện gì. Không giống những đứa con gái khác, con biết rành cả bên trong và bên ngoài con tàu, ngay cả những khu vực mà đám thủy thủ thường không đến. Con sẽ làm được, nếu cần con có thể sử dụng những ổ chuột. Ngoài ra, nếu con bị phát hiện thì chuyện xấu gì có thể xảy ra nhỉ ? Bác thật sự nghĩ là họ sẽ đuổi con khi tàu ở giữa đại dương à? Dĩ nhiên là họ không làm vậy. Con có thể bị nhốt ở một chỗ nào đó cho đến khi tàu vào cảng, và lúc đó mới bị đuổi xuống. Và con đáng bị phạt như vậy nếu con đã không cẩn thận vì để lộ thân thế của mình."
Phải mất một lúc lâu cãi qua cãi lại trước khi Mac cuối cùng đành thở dài. "Được rồi, nhưng bác sẽ cố thử xin cho con lên tàu mà không cần phải làm việc. Họ có thể sẽ đồng ý nếu bác từ chối không lãnh lương, và họ nghĩ con là em trai của bác và muốn đi chung với bác."
Một bên chân mày nàng nhướng lên, trong khi mắt nàng long lanh cười. "Em của bác à? Không có âm hưởng của người Scot à?"
"Vậy thì em khác mẹ vậy," Ông chấp nhận. "Được nuôi nấng ở nơi khác, như vậy sẽ không làm cho người khác nghi ngờ, vì tuổi tác chúng ta cách quá nhiều."
"Nhưng con đã nghĩ là họ cần một bồi tàu mà? Họ sẽ đòi như vậy nếu chuyện đó là thật. Con biết các anh con sẽ không ra khơi nếu không có một cậu bồi tàu đâu."
"Bác đã nói là bác sẽ cố thử. Họ vẫn còn cả ngày để tìm một cậu trai khác cho công việc đó."
"Vậy thì con hy vọng là họ không tìm được," Georgina thật tâm trả lời."Con thà là làm việc trong khi lênh đênh trên biển còn hơn là không làm gì, khi mà đằng nào cũng phải cải trang. Và đừng nghĩ đến chuyện nói con là em gái của bác đấy, bởi vì họ sẽ không nhận bác làm người căng buồm đâu, khi đó chúng ta sẽ đánh mất cơ hội quí báu đấy. Vì vậy, bác hãy đi mau đi, trước khi người khác giành công việc này."
"Con cần phải có những bộ đồ thích hợp cho một cậu bé."
"Chúng ta có thể mua trên đường đi."
"Con còn phải quăng bỏ đồ của cháu nữa."
"Người chủ nhà có thể làm chuyện này."
"Còn tóc của con thì sao?"
"Con sẽ cắt ngắn."
"Không được! Các anh con sẽ gϊếŧ bác đấy, nếu như họ chưa có ý định này."
Nàng giơ tay nhặt chiếc mũ mà nàng đã từng sử dụng lúc trước ra khỏi cái rương và vẫy nó trước mặt ông. "Đây này! Bây giờ bác có thể đừng cằn nhằn nữa và bắt đầu tiến hành mọi việc chưa? Đi nào."
"Bác cứ nghĩ là con đã thôi sử dụng thói quen thiếu nhẫn nại của mình chứ," Ông càu nhàu .
Nàng bật cười và đẩy ông ra khỏi cửa. "Chúng ta vẫn chưa ra khơi mà, Mac. Ngày mai con sẽ bỏ. Con hứa đấy."