Chương 44
“Quỉ tha ma bắt anh đi, anh không thể là đang nói thật, phải không ?" Georgina bực tức. "Ít ra, em cũng phải gặp họ. Họ đã đến từ xa ...""Anh không cần biết là bọn họ đến từ bao xa!" James cũng rất bực tức quát lại .
Nàng không có cơ hội bàn về chuyện các anh nàng vào tối qua, vì nàng đã trở về phòng ngay sau khi những người anh của James ra về, và mặc dù nàng đã cố đợi James lên phòng, nhưng nàng lại ngủ quên mất. Bây giờ trời đã sáng, anh từ chối không đưa nàng ra bến cảng, từ chối kêu xe cho nàng khi nàng nhờ và cuối cùng nói những lời mà nàng không thể hiểu sai, là nàng sẽ không được gặp các anh của nàng.
Nàng xuống nước và nói một cách nhỏ nhẹ. "Anh có thể cho em biết, tại sao anh lại có thái độ như thế này không? Anh cũng biết, họ đến đây chỉ để tận mắt nhìn thấy là em không sao."
"Không thể nào!" Anh gầm gừ, không muốn nói lý lẽ. "Họ đến là để mang em về."
Nàng không thể không hỏi lại. "Không phải là anh cũng có ý đó sao, cũng muốn gởi trả em về ?"
Nàng nín thở trong khi anh tiếp tục gầm gừ. Và rồi anh khịt mũi giống như nàng rất đáng khinh .
"Vì sao em lại có ý nghĩ đó ? Anh đã nói vậy à?"
"Anh không cần phải nói. Em cũng có mặt ở buổi hôn lễ đấy, nhớ chưa? Lúc đó, anh không tình nguyện làm chú rể."
"Anh chỉ nhớ là em đã rời khỏi anh mà không một lời từ giã !"
Nàng chớp mắt với vẻ ngạc nhiên khi nghe nhắc lại chuyện này, một chuyện không dính dáng gì đến chuyện nàng vừa hỏi. "Rời khỏi à? Em chỉ là trở về nhà thôi, James. Đó chính là tại sao em đã có mặt trên tàu của anh .. là tìm đường về nhà ."
"Nhưng em đã không từ giã anh!"
"Này, đó không phải là lỗi của em. Em định sẽ nói cho anh biết, nhưng đúng lúc đó tàu Triton chuẩn bị rời bến trong lúc Drew la mắng em, chỉ vì em đã xuất hiện ở Jamaica, khi mà anh ấy vẫn nghĩ là em đang ở nhà. Bộ em phải nhảy xuống nước, bơi vào bờ để nói lời từ giã với anh à?"
"Đúng ra là em không nên rời khỏi anh!"
"Này đừng vô lý như thế. Lúc đó, chúng ta đã không bàn đến bất cứ một vấn đề nào để cho em tin là anh muốn tiếp tục mối quan hệ đó. Bộ em phải đoán được ý nghĩ trong đầu anh à? Bộ anh thật đã có ý định tiếp tục mối quan hệ đó hả?"
"Anh đã định đề nghị em trở thành tình ..." Anh ngừng nói khi thấy mắt nàng nheo lại. "Em đâu cần phải làm bộ như bị sỉ nhục vậy chứ," Anh dứt câu bằng một cái thở khì
"Em không có," Nàng nói một cách quả quyết, điều này cho anh thấy rõ là nàng có. "Nhưng nói cho anh biết, lúc đó câu trả lời của em sẽ là không !"
"Vậy anh rất mừng là đã không hỏi !" Và anh đi về hướng cửa .
"Anh dám rời khỏi phòng xem!" Nàng hét lên sau lưng anh. "Anh chưa trả lời câu hỏi của em."
"Còn chưa à?" Anh xoay người lại, chân mày nhướng lên, một dấu hiệu báo cho nàng biết là anh đã chịu đựng hết nổi và bây giờ sẽ gây khó dễ với nàng, điều mà bây giờ nàng không còn sợ chút nào hết. "Để anh nói rõ nhé, bây giờ em là vợ của anh rồi, cho nên không được đi đâu cả."
Nàng nổi sùng lên. "Ôi, bây giờ chấp nhận rồi à, em là vợ anh à? Chỉ vì các anh của em đến đây sao? Có phải là để trả thù không, James Malory?"
"Em muốn nghĩ sao cũng được, nhưng anh không quan tâm đến chuyện những người anh của em có bị mục rữa ở bến cảng hay không. Họ sẽ không biết tìm em ở đâu, và em không được đi tìm họ. Chuyện này đến đây chấm dứt, em yêu." và anh dập mạnh cánh cửa phòng ngủ .
Georgina cũng dập mạnh cánh cửa thêm ba lần nữa, cố kêu anh quay lại để bàn cho xong chuyện này, sau cùng, nàng kết luận, anh vẫn chỉ là một bức tường gạch. Nhưng nếu như không thể đánh đổ được bức tường gạch đó thì nàng sẽ trèo qua nó .
***
“Anh có nói là anh yêu chị ấy chưa?"
James từ từ đặt những lá bài xuống và cầm ly rượu lên. Câu hỏi không liên quan gì đến những chuyện họ đang nói đến nãy giờ làm chân mày anh nhướng lên. Đầu tiên anh nhìn George Amherst ở bên trái của anh, người đang chăm chú nhìn vào những lá bài như chưa bao giờ nhìn thấy chúng, rồi đến Connie ở đối diện, người đang cố gắng không thay đổi vẻ mặt, và cuối cùng là đến Anthony, người luôn quăng ra những câu hỏi bất thường.
"Em không phải là đang nói chuyện với anh chứ, nhóc?"
"Nếu không phải anh thì là ai ?" Anthony cười toét miệng.
"Em ngồi ở đó suốt đêm để thắc mắc về chuyện này phải không? Chả trách gì em thua liên tục."
Anthony cũng cầm ly rượu của mình lên và lắc nhẹ làm chất lỏng màu hổ phách xoay vòng trong ly, anh nhìn nó thay vì anh mình. "Thật ra, sáng nay em đã thắc mắc rồi, khi em nghe thấy tiếng ồn ào ở trên lầu. Rồi chiều nay anh thấy chị ấy đang lén lút đi ra khỏi cửa và bắt chị ấy quay về phòng. Anh không nghĩ rằng, làm vậy là hơi quá đáng à ?"
"Cô ấy còn ở trong phòng phải không?"
"Đúng vậy, chị ấy giận không xuống ăn tối, làm cho vợ em bực đến nỗi rời khỏi nhà đi thăm bạn bè."
"À, thì ra là bị vợ giận," James trả lời, nhún vai không quan tâm. "Tánh tình đó rất dễ khống chế đấy. Anh sẽ không để bị như em ."
"Thật à," Anthony chặc lưỡi."Giọng điệu tự tin đó hình như đặt không đúng chỗ rồi, nhất là khi anh chưa nói là anh yêu chị ấy ."
Chân mày của James nhướng cao hơn. "Không phải là em đang dạy anh chứ, Tony ?"
"Thì như vợ anh đã từng nói, nếu như chiếc giày đó thích hợp với anh ."
"Nhưng với em thì không thích hợp đấy. Không phải em là thằng nhóc đã từng bị vợ ..."
"Chúng ta không phải đang nói về chuyện của em," Anthony nói một cách vắn tắt, chân mày của anh nhíu lại .
"Được thôi," James chấp nhận, chỉ để nói thêm, "Nhưng nếu như anh đã không viết giấy cho Roslynn để cứu em thì em vẫn còn đang gặp khó khăn đấy."
Anthony nghiến răng. "Em đã giảng hòa với cô ấy trước khi cô ấy có cơ hội đọc mảnh giấy của anh kìa."
"Này các vị, đánh bài đi nào," George Amherst nói. "Tôi đã thua 200 đồng rồi đấy ."
Connie cuối cùng cũng bật cười. "Chịu thua đi, nhóc." Anh nói với Anthony. "Anh ấy sẽ bị sa lầy thôi, cho đến khi phải tự mình bò ra khỏi hang một ngày gần đây. Bên cạnh đó, tôi tin là anh ấy thích như vậy ... thích được thử thách đấy. Nếu cô ấy không biết anh ấy có cảm giác gì với cô ta thì cô ấy cũng sẽ không nói cho anh ta biết cảm giác của cô ta. Chuyện này sẽ làm cho anh ta hồi hộp hơn, phải thế không ?"
Anthony nhìn James để giám định ý kiến đó, nhưng anh chỉ nhận được một cái khịt mũi và cái quắc mắt.
Trong khi anh em nhà Malory tiếp tục chơi bài, Georgina lén đi ra cửa sau và đi vào con hẻm ở đường Park, sau mười lăm phút chờ đợi, nàng cũng đã đón được một cỗ xe ngựa để đưa nàng đến bến cảng. Thật xui xẻo là sau khi đến nơi và sau khi cỗ xe ngựa rời khỏi, nàng mới nhớ lại từ chuyến đến Anh lần trước của mình là Luân đôn có rất nhiều bến cảng, vì là trung tâm thương mại và tàu bè trên thế giới. Có cảng Luân đôn ở Wapping, Đông Ấn ở Blackwall, cảng Heritage, cảng Shadwell - và đó chỉ là một vài bến cảng nằm dọc con sông Thames mà thôi .
Làm sao mà nàng có thể tìm được một hay hai con tàu - vì nàng không chắc là có bao nhiêu người anh của nàng đến Anh quốc - bây giờ đã quá khuya, những bến cảng đều đóng cả. Chuyện mà nàng hy vọng có thể làm được là
hỏi thăm thôi, và muốn làm được chuyện đó thì phải có gã thủy thủ nào xuất hiện mới được. Chắc là nàng phải đến các quán rượu ở gần cảng mới hỏi được.
Nàng chắc là đã điên rồi nên mới nghĩ ra chuyện đó. Không, nàng chỉ là vì quá giận thôi. Nhưng nàng không còn cách lựa chọn nào khác khi mà James đã quá vô lý như vậy? Anh không cho nàng ra khỏi nhà ! Và dù là nàng muốn tìm anh nàng vào ban ngày, vì khu vực nàng đang đứng sẽ an toàn hơn, nàng biết chắc là không thể trốn ra vào ban ngày, khi mà có rất nhiều người hầu và thành viên trong nhà đi tới đi lui . Nàng cũng không thể nào để cho các anh nàng quay về Mỹ mà cứ nghĩ rằng nàng đã tiêu đời chỉ vì họ đã ép nàng kết hôn với một tên cướp biển, chỉ vì họ không thể tìm ra nàng.
Khi nàng đi đến gần những quán rượu, nơi mọi người đang nhậu nhẹt vui vẻ, thì cơn giận của nàng biến mất nhường chỗ cho sự sợ hãi. Nàng thật không nên có mặt ở đây. Lối phục sức của nàng thật không thích hợp, nàng đang mặc một chiếc váy của Regina với chiếc áo khoác cùng màu. Và nàng không quen hỏi thăm người khác . Nàng ước gì bây giờ có mặt Mac ở đây với nàng, nhưng ông đang ở bên kia bờ đại dương, và khi nàng nhìn thấy hai gã say vừa rời khỏi quán rượu không đầy 10 feet là xông vào ẩu đả với nhau thì nàng đã kết luận rằng, nàng thật rất điên khùng mới đến đây .
Đúng ra nàng nên năn nỉ James thêm, cho đến khi anh đổi ý. Nàng biết cách dụ anh mà. Tất cả đàn bà ai cũng có khiếu này cả và nếu bọn họ không dùng đến thì có biết cũng chẳng ích gì.
Georgina quay lại lối cũ để trở về nhà, trong lúc này đó là giải pháp hay nhất, ít ra thì nó cũng an toàn hơn, khi nàng nhìn thấy một cỗ xe ngựa ở cuối đường. Nàng phải đi ngang qua hai quán rượu mới có thể gọi được nó, nhưng hai quán rượu đó đang mở rộng cửa để làm thông mùi khói thuốc và để cho thoáng. Nàng do dự, tính toán không biết có nên đi thêm một đoạn đường dài vòng qua con đường không một bóng người để tìm một cỗ xe khác quay về không, thay vì con đường sáng rực dưới ánh đèn nhưng với những quán rượu hai bên đường - thật ra thì nó cũng sẽ không một bóng người nếu như không có hai cái gã đang quần nhau ở giữa đường. Nếu nàng lẹ chân thì nàng sẽ nhanh chóng rời khỏi đây và không còn gì phải lo lắng nữa, ngoại trừ chuyện làm sao vào nhà được mà không bị phát hiện.
Vậy là nàng đã quyết định, nàng đi như chạy ngang qua quán rượu nằm bên tay phải, vì coi bộ ở đó ít ồn ào hơn. Mặt nàng cúi gầm xuống nên đâm sầm vào một bộ ngực rộng, mạnh đến nỗi làm cho hai người muốn văng ngược trở lại nếu không có người nhanh chóng đỡ lấy họ .
"Này," nàng vội nói, khi cảm thấy những cánh tay ôm choàng lấy nàng, thay vì phải đỡ sau lưng nàng.
"Không có gì đâu," Nàng nghe một giọng nói khàn đυ.c. "Cô có thể rời khỏi tay tôi lúc nào cô muốn."
Nàng không biết có nên vui không, vì giọng điệu đó khó mà đoán được gì, nhưng nàng cứ cho họ là những người đàng hoàng đi, tuy là anh ta chưa bỏ tay ra. Nàng ngước mắt lên nhìn kẻ nàng vừa va vào thì nhìn thấy một thanh niên trẻ, ăn mặc sang trọng. To con, tóc vàng và rất đẹp trai, chàng thanh niên này giống hệt chồng nàng, trừ cặp mắt màu nâu nhạt thay vì màu xanh.
"Có lẽ cô ta muốn nhập bọn với chúng ta," Một giọng nói khác vang lên.
Georgina nhìn qua để thấy ai là người đã đỡ họ, cũng là một thanh niên trẻ và nàng đoán bọn họ là những kẻ chơi bời lêu lỏng.
"Ý kiến hay đấy, Percy," Gã tóc vàng đang ôm nàng đồng tình, và nói với nàng, "Cô có muốn gia nhập với chúng tôi không ?"
"Không," Nàng từ chối thẳng thừng và cố thoát khỏi anh ta. Nhưng gã trẻ tuổi này vẫn không buông tay.
"Này, đừng quyết định vội như vậy chứ," Hắn dụ dỗ, "Cô thật xinh đẹp. Cho dù là kẻ nào đang có được cô, tôi cũng sẽ trả giá cao hơn hắn ta và khẳng định là cô sẽ không bao giờ đến đây một mình nữa."
Georgina ngạc nhiên vì cách nói chuyện của anh ta và đang nghĩ cách để trả lời cho nên tạo cơ hội cho kẻ đứng sau lưng nàng nói thêm," Chúa lòng lành, anh họ, anh đang nói với chuyện với một quí bà đấy. Nhìn theo cách ăn mặc của cô ta kìa, nếu như anh không tin tôi ."
Georgina nhận thức được là có ba người cả thảy, không phải chỉ có hai thôi . Bây giờ nàng cảm thấy sợ, nhất là khi kẻ to con đang ôm nàng không chịu thả tay ra .
"Đừng ngu như con lừa vậy chứ," Hắn nói một cách khô khan với gã thứ ba. "Ở đây à? Một mình à ?" rồi với hướng về nàng bằng nụ cười có thể đốn ngã bất cứ người phụ nữ nào, bởi vì hắn rất đẹp trai, "Cô không phải là một quí bà chứ? Làm ơn nói là không phải đi."
Nàng định cười. Cậu ta thật đang hy vọng là nàng không phải, và nàng không còn ngây thơ đến nỗi không hiểu tại sao .
"Xin lỗi, phải báo tin xấu cho anh rồi. Tôi thật đã có một danh hiệu "quí bà" gắn trước tên mình, quả là phải biết ơn vì chuyện tôi vừa mới kết hôn. Nhưng dù sao đi nữa, tôi nghĩ anh đã ôm tôi hơi lâu đấy, làm ơn thả tay ra."
Nàng nói một cách cứng rắn, anh ta chỉ cười mà không thay đổi tư thế khiến nàng nổi điên lên. Đang định đá hắn một cái rồi bỏ chạy thì nàng nghe một giọng thốt lên với vẻ ngạc nhiên tột độ.
"Chúa tôi, Derek, tôi nhận ra giọng nói này đấy. Nếu như tôi không lầm thì người mà anh đang tán tỉnh chính là mợ của anh đấy ."
"Thật tức cười, Jeremy," Derek khịt mũi
"Jeremy à?" Georgina xoay đầu lại, đúng là con trai của James đang đứng sau lưng nàng. "Và là mẹ kế của tôi đấy," Cậu nhóc nói thêm, trước khi ôm bụng cười. "Anh thật may mắn là chưa hôn dì tôi, giống như tôi đã từng muốn làm khi lần đầu nhìn thấy dì đấy, anh họ. Cha của tôi sẽ gϊếŧ chết anh, cho dù cha anh không làm thế."
Georgina được thả ra quá nhanh khiến nàng suýt ngã. Sáu cánh tay lập tức vươn ra đỡ lấy nàng nhưng lại thụt lại ngay. Chúa ơi, nếu như nàng phải chạm mặt người nhà ở bến cảng, sao nàng lại chạm mặt người nhà của James mà không phải của nàng chứ ?
Derek Malory, cậu con trai duy nhất và là người thừa kế của Jason, bây giờ đang lẩm bẩm gì đó trong miệng, còn Jeremy đã hết cười, cậu nhìn quanh quẩn để tìm cha mình nhưng không thấy và kết luận là nàng đến đây mà không đi chung với cha.
"Vậy là con ghệ này không nhập bọn với chúng ta à ?" Percy muốn biết.
"Cẩn thận lời nói của cậu đấy," Derek gầm gừ, cảnh cáo người bạn, "Quí bà này là vợ của James Malory đấy."
"Ý cậu là cái gã đã gần như gϊếŧ chết người bạn Nick cuả tôi hả? Chết rồi, cậu tiêu rồi, Malory, cậu dám đυ.ng vào ..."
"Câm miệng ngay Percy, đồ con lừa. Nó vừa nói với cậu, cô ấy chính là mợ của tôi đấy ."
"Có gì khác đâu" Percy trả lời một cách khinh khỉnh. "Hắn nói với cậu chứ đâu có nói với tôi đâu."
"Cậu biết James là cậu của tôi. Cậu ấy sẽ không ... Ôi, mẹ kiếp, thôi bỏ qua đi." Và rồi tiếp tục gầm gừ với Georgina. Càng lúc anh càng làm cho nàng thấy rõ, anh giống tạc như James, chỉ là trẻ hơn 10 tuổi, có lẽ tuổi thật của Derek cũng khoảng chừng đó. "Tôi nghĩ là tôi nên xin lỗi, mợ … George, phải không ?"
"Georgie," nàng chỉnh anh, không hiểu tại sao anh lại bực bội, nhưng những lời kế tiếp của anh làm cho nàng hiểu rõ hơn .
"Không thể nói là tôi hoan nghênh mợ vào gia đình."
Nàng nheo mắt. "Sao không ?"
"Không. Vì tôi thà là chúng ta không liên hệ gì với nha." Rồi anh nói quay sang Jeremy, " Mẹ kiếp, cậu tôi tìm ở đâu ra được loại người như thế này hả?"
"Thật ra, cha tôi đã tìm ra người này ở trong một quán rượu." Jeremy nhíu mày với nàng, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra được là cậu ta giận dùm cho cha mình. "Vì thế, suy cho cùng, tôi thấy không có gì là lạ cả khi nhìn thấy dì ấy ở đây."
"Vì Chúa, sự việc không phải vậy đâu, Jeremy," nàng phản đối có hơi chút giận dữ. “Cha của con thật vô lý vì đã ngăn cấm không cho dì gặp mặt các anh của dì."
"Vì thế dì đã tự một mình đi tìm họ à ?"
"Đúng vậy."
"Dì có biết đi tìm họ ở đâu không?"
"Không."
Cậu ta khịt mũi. "Con nghĩ là phải đưa dì về thôi, dì có đồng ý không?"
Nàng thở dài. "Phải vậy thôi, dì cũng đang định về thì đυ.ng phải các cậu. Dì định là sẽ kêu chiếc xe ở đằng đó ..."
"Chiếc xe đó sẽ không đón dì đâu, vì đó là xe của Derek, và người đánh xe của anh ấy sẽ lờ dì ... trừ khi dì nói cho hắn biết tên của dì, chuyện mà chắc là dì sẽ không bao giờ nghĩ đến. Chúa ơi, dì thật may mắn là đã gặp được chúng tôi đấy ... George."
Đúng là cha nào thì con nấy, nàng nghĩ, nghiến chặt răng và nhận thấy là nàng không còn hy vọng có thể lén quay về nhà mà không bị James phát hiện, trừ khi ...
"Dì không nghĩ là con có thể dấu, không nói chuyện này cho cha con biết ."
"Không." Cậu ta trả lời một cách cụt lủn. Nàng nghiến răng trèo trẹo. "Con đúng là một đứa con ghẻ thối tha, Jeremy Malory."
Và làm cho cậu ta thích thú đến nỗi ôm bụng cười ngặt nghẽo .