“Ba, tối nay ba ở đây ăn đi, con nấu cho ba một bát mì, ba ăn xong rồi trở về.” Tô du đánh gãy lời ông đang giáo huấn cô.
Tô Xương Quốc lườm cô một chút, cả tiếng nói: “Ta không ăn, mẹ ngươi đã nấu là cho ta rồi.” Thấy trời cũng đã tối, xác định nhỏ con gái không sao liền định trở về, “Chuyện ly hôn đừng có nhắc đến, hơn nữa bị bắt nạt cũng đừng giấu diếm, nếu không khỏe thì cứ nghỉ ngơi vài ngày, Tiểu Viễn sẽ ở lại với chúng ta vài ngày.”
Tô Du không trả lời, cô đi vào nhà lấy quần áo của Hứa Viễn đưa cho cha cô: “Đây là quần áo của thằng bé, ba đem cho nó mặc, con nghỉ ngơi tốt rồi sẽ đến đón về.”
“Con nghe được ta nói gì không?” Tô Xương Quốc không cho cô ngắt lời, nhất định phải nghe được câu trả lời chắc chắn.
“Con nghe được, con nghe thấy rồi, ba mau trở về đi, một lát nữa trời sẽ tối đấy.” Tô Du nén cười, đẩy ông ra ngoài, nghe vậy cũng không có nghĩa là đồng ý.
Đứng ở cửa nhìn ông đi ra khỏi ngõ, chuẩn bị rẽ vào góc đường, ông dừng quay đầu nhìn lại, Tô Du vẫy tay ý bảo ông đi nhanh.
Luôn cảm thấy kỳ quái, Tô Xương Quốc quay người nói thầm trong lòng.
Không thấy ai cả, Tô Du vào nhà đóng cửa lại, đi hai bước rồi quay người lại đến giữ cửa cái chốt cho đòn khiêng bên trên, nhìn tay mình, cử chỉ thân mật vừa rồi rất tự nhiên, không hề có chút ngượng ngùng, như thể cô đã làm hàng nghìn lần vậy, trong nội tâm cô thở phào, cũng không khó nha, cái này so với cha cô ở chung tốt hơn nhiều.
Đầu tiên cô đi phơi chăn và quần áo, đem ga giường trải lên giường trải lại, lấy chăn sạch sẽ trong vali ra vuốt phẳng rồi bước vội ra khỏi phòng ngủ, Vào bếp, chiên hai quả trứng và làm mì, trong nhà ngay cả cái hành lá đều không có, Ninh Tân không có ở nhà, cô không mua rau về nấu mà sẽ từ căng tin mang về nhà, rất là tiết kiệm.
Mùa hè, dù mặt trời lặn muộn, nhưng đến tối cũng buông xuống, Tô Du ngồi trong sân trồng ngải cứu, lắng nghe hàng xóm xung quanh dần dần yên tĩnh lại, chờ đến đứa bé cuối cùng ngủ say, cô nhìn trăng sao trên trời, không có bất kỳ suy nghĩ nào để ngủ trong nhà nữa.
Nhìn con chó đen nhỏ nằm dưới mái hiên, cô nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn không đưa nó vào nhà, cô bước vào nhà kéo sợi dây thừng trên tường trước cửa, bóng đèn mờ mờ chiếu sáng căn nhà. Đóng cửa lại, ngồi lên giường, cô cởϊ qυầи áo nằm xuống, không tắt bóng đèn phía trên giường, cứ như vậy trực tiếp nhắm mắt đi ngủ.
Nhắm mắt lại thính giác tựa hồ còn tốt hơn, người đàn ông nhà hàng xóm bên phải chắc là cổ họng có vấn đề, thỉnh thoảng lại hắng giọng, nếu là trước đây nghe được những tiếng hắng giọng này, chắc cô sẽ cau mày chán ghét, nhưng bây giờ âm thanh phát ra mà cô vẫn có thể ngủ thϊếp đi.
(Các bạn đọc do truyện mình đăng luôn bị các trang lớn ăn cắp ngay, nên để ủng hộ cho người edit truyện là mình thì nhớ vào trang web: cutthaibaotran để ủng hộ mình nhé, cảm ơn các bạn rất nhiều)
Cô không biết mình đột nhiên tỉnh dậy từ lúc nào, cô trùm chăn lên đầu, đoán chừng là che bị ánh sáng chói mắt làm cho cô ngủ thϊếp đi, cô đổ mồ hôi khắp người, âm thanh đánh thức cô dậy không phải do giấc mơ. Mà Bây giờ nó vẫn còn kêu, hình như có chuột gặm gạch bên trong tường, Cô không biết tiếng răng chuột đập vào gạch có phải là tiếng gõ vào tường hay không, những gì cô nghe thấy bây giờ giống như có một quy luật tự nhiên gõ vào tường.
May mắn nhất là lúc này là trong nhà có điện, ánh sáng lờ mờ giúp cô có dũng khí bước xuống giường, đá vào tường, khàn giọng chửi rủa: “Nếu còn dám quấy rầy giấc ngủ của ta, ta Ngày mai sẽ mua thuốc diệt chuột, đầu độc chết mày.
“Gâu ~” Tiếng chó sủa non nớt từ bên ngoài truyền vào, âm thanh từ vết nứt trên bức tường phía trên đột nhiên biến mất, Tô Du nghiến răng đá vào tường lần nữa, con chuột chết tiệt. Lúc này thân thể căng thẳng mới thư giãn đi, có vẻ như lũ chuột thực sự ăn nhiều hơn vào ban đêm.
Sau đó, cô lại nằm xuống giường, tiếng người đàn ông bên cạnh hắng giọng biến mất, cô không thể ngủ được nữa, cô mở mắt ra nhìn đồ vật trong phòng đang bị ánh sáng chiếu vào, những bức tường giăng mạng nhện, những con bướm đêm vây quanh những bóng đèn…
Âm thanh trước đó lại vang lên, cô không chút do dự giơ chân lên đập vào ván giường, chiếc giường gỗ phát ra một tiếng bịch trầm đυ.c, âm thanh lại dừng lại. TruyenHD
Tô Du lá gan không nhỏ, cô độc thân sống hơn mười năm, thường xuyên làm thêm giờ, phần lớn về nhà vào đêm khuya, đi dạo trên đường phố vắng vẻ cô thường cầm dao cạo trên tay, rồingủ một mình. Lúc đi công tác hay du lịch cũng một mình ngủ ở trong khách sạn cũng không có sợ hãi qua. Trước khi chết đi rồi sống lại, cô là một người kiên quyết ủng hộ chủ nghĩa vô thần, cái gì linh dị quỷ quái cô đều khịt mũi coi thường. Cho đến khi cô thay đổi cơ thể, những quan niệm cô tin vào đã sụp đổ, trước đây cô chưa bao giờ tin vào mọi thứ, giờ cô cũng phải bắt đầu hoài nghi, có khả năng nguyên thân Tô Du vẫn còn đang ở trong căn phòng này, mặc dù cô đang ở trên thân thể cô ấy, nhưng trong lòng vẫn là run rẩy.
Cô cố hết sức kìm nén ý muốn bỏ chạy đốt giường, gian phòng này cùng thân thể này so ra chẳng đáng là gì, giờ dùng thân thể người ta còn ghét bỏ giường người ta, cổ quái buồn cười.
Âm thanh trên tường dường như lại truyền đến tai cô, bắt đầu mỗi khi cô chìm vào giấc ngủ, cô không biết mình đã đập vào giường bao nhiêu lần, mơ hồ mãi đến khi nghe thấy tiếng gà gáy xa xa. Sau đó âm thanh càng lúc càng lớn, tiếng kêu còn vang dội hơn người đàn ông hàng xóm hắng giọng, con chuột lại bắt đầu gặm gạch mài răng, Tô Du không khỏi đập giường, trong lòng thầm nghĩ, mắt nhìn ngoài cửa sổ đêm tối lờ mờ sắc, nhắm mắt đi ngủ.
Khi cô tỉnh dậy lần nữa, ánh nắng bên ngoài đã chiếu vào nhà, Tô Dư theo thói quen với tay lấy điện thoại xem giờ, sờ hai lần mới nhớ ra mình sống ở những năm 1970, ngay cả một chiếc đồng hồ ở nhà cũng không có. Cô mặc quần áo xong, tắt ngọn đèn vẫn đang sáng, mở cửa ra nói với con chó đang vẫy đuôi ở cửa: “Mày có đói không? Tao cũng đói, tao sẽ đi nấu ăn ngay.”
Trong tủ có mì, mì khô và năm quả trứng, Tô Du đem cái rổ từ trong nhà lật ra lấy tiền và phiếu đi cung tiêu xã mua thức ăn, trước khi ra ngoài cô còn tò mò xem phiếu tiền và Những đồng xu tiền giấy bay phấp phới, Tờ một xu có giấy màu vàng đất, trên có in hình chiếc xe tải, tờ hai xu màu xanh lam, in hình máy bay, còn tờ năm xu màu xanh nhạt, có hình con tàu được in trên đó, đây là đại biểu cho hải lục phải không? Tô du trong lòng suy đoán.
Cô nhớ hồi nhỏ cô từng nhìn thấy tờ hai xu rưỡi trong ngăn kéo ở nhà, nhưng vì không thể mua đồ ăn vặt nên cô nhìn qua rồi ném lại, chờ sau này cô lớn lên, Những tờ tiền cũ này được đánh giá cao về giá trị, nửa tờ tiền cũ trong ngăn kéo đã biến mất, cha cô thậm chí còn phàn nàn về mẹ cô vì điều này, nói bà không thu nhặt đồ vật, không có số phát tài.
Sau khi màn đêm trôi qua, cô dường như cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, không còn sợ hãi những thứ vô hình nữa, chắc cô có thể thích ứng với thời đại mới này. Trên đường đến cung tiêu xã, cô tò mò nhìn người già và trẻ em bên ven đường, một người phụ nữ từ khu dân cư đi ra, tay cầm một chiếc xô nhỏ có nắp đậy, Tô Du liếc nhìn cô ấy đi vào nhà vệ sinh công cộng, chắc cô ấy đang đi đổ phân. Trên đường có một người đàn ông đi xe đạp có tay lái to, cô để ý mỗi lần anh ta đạp bàn đạp xuống, ngón chân của anh ta lại rời khỏi bàn đạp, có lẽ là do anh ta thấp hơn xe đạp. Nhưng anh ta thân thể lại ưỡn lên thẳng tắp, chú ý tới tầm mắt của cô còn kiêu ngạo mà ngóc lên đầu.
Ngoài ra, việc sở hữu một chiếc xe đạp ở thời đại này, cũng không kém gì việc lái một chiếc Ferrari ở thời đại của cô.
Cân ba quả dưa chuột, hai củ khoai tây và một nắm rau hẹ tốn mất tám xu và một phiếu, Tô Du sờ vào bảy tệ trong túi, bước ra khỏi cung tiêu xã, quay vào mua một khúc xương, cái giờ này mà còn có thịt thì khẳng định không phải thịt ngon. Cô nhìn xem thấy có miếng xương cạnh cổ lợn, nếu nấu không kỹ sẽ có mùi vị rất tệ. Nhưng cô đã hai ngày chưa ăn thịt rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, hình như nguyên thân Tô Du nửa tháng trước khi Ninh Tân ở nhà mới được ăn hai miếng thịt nạc, chẳng trách sau khi nhìn thấy thịt lại thèm ăn như vậy.
Cô tìm cho mình một lý do, đem tiền và phiếu thống khoái mà đưa cho người bán hàng.
Sau khi cô đi rồi, một người phụ nữ ở góc cung tiêu xã kéo người bán trứng bên cạnh nói: “Cô có thấy người phụ nữ vừa mua xương không? Hàng xóm của tôi đấy, cô ấy cưới chồng lần thứ hai, còn mang theo cả con riêng, thế mà người đàn ông của cô ấy còn mua cho cô ấy một công việc. Hôm qua lúc cô ấy về nhà, con trai cô ấy cùng con riêng của chồng đánh nhau, cả 2 đều chạy về nhà ngoại, thế mà cô ấy ở nhà lại bắt đầu ăn một mình, ách, trên đời này có mấy ai làm mẹ kế mà là người tốt, bây giờ thì lòi đuôi hồ ly ra rồi.”
“Chắc có thể hai đứa con trai của cô ấy đã về, bây giờ bọn trẻ không có ở nhà, ai bằng lòng xẻ thịt ra ăn?” Người phụ nữ lén trợn mắt, làm việc bên cạnh Đỗ Tiểu Quyên, những người khác thì không biết, nhưng cô chẳng nhẽ không biết cô ta là người thế nào. Cô ta bình thường không nhìn thấy chính mình, nhưng lại toàn đi nói xấu người khác.
Đỗ Tiểu Quyên nghẹn họng trong giây lát, nghĩ đến tiểu tử Bình An mỗi lần đến nhà bà ngoại, thì phải ngủ qua 2 hai đêm mới quay về, thực sự có khả năng 2 thằng bé đã quay lại sao, người phụ nữ Tô Du ngoài mặt rất giỏi diễn trò, cái gì trong nhà có đồ tốt đều trước lấy cho 2 đứa trẻ ăn, chuyện gia đình kiểu này cô ta không nói thì ai biết. Vì vậy cô ta luôn tin rằng Tô Du là một con hồ ly có khuôn mặt ngọt ngào nhưng lại có trái tim cay đắng.
Tô Du về ăn một bữa không phải bữa sáng cũng không phải bữa trưa, sau đó rửa bát, cho chó ăn rồi ra ngoài đi dạo, dù sao cô cũng đang tính ly hôn, hai đứa con cũng không về luôn, ga trải giường trong phòng của chúng cô lười giặt phơi. Cô nghĩ phải đến đập nước để giặt quần áo, không chỉ chân tê cứng vì ngồi xổm, mà quần áo mặc trên người cũng bị ướt một nửa khi xách giỏ.
(Các bạn đọc do truyện mình đăng luôn bị các trang lớn ăn cắp ngay, nên để ủng hộ cho người edit truyện là mình thì nhớ vào trang web: cutthaibaotran để ủng hộ mình nhé, cảm ơn các bạn rất nhiều)
Cô lang thang khắp đầu đường cuối ngõ hơn nửa ngày, dùng đầu óc nhớ các con đường, không giống như hôm qua dựa trên ký ức trong đầu nữa.
Giữa trưa cô lại thấy đói nên đi bộ về, vừa vào ngõ đã thấy một người đàn ông đứng trước cửa lấy chìa khóa mở cửa, cô nổi lên một chút cảm xúc, nuốt xuống chấn kinh, khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, liền đối mặt với anh, người đang chuẩn bị đóng cửa lại.
Anh là một người đàn ông có khuôn mặt phổ thông, nhưng không phải khuôn mặt nghiêm khắc, có chiếc cằm đẹp khiến anh trông chính khí, hùng hậu lại không khô khan.
“Sao em lại tan làm sớm thế?”
“Sao hôm nay anh lại về?”
Hai người đồng thời nói, Tô Du mỉm cười, đi về phía anh, rồi theo anh vào nhà. “không phải anh bảo ba bốn ngày mới về sao, bỗng nhiên thấy có người mở cửa làm em giật mình.” Tô Du lên tiếng trước, che giấu sự bất an trước đó của mình.
“Anh là về trước, anh nhờ Lão Tạ giúp anh lái xe đến huyện trước, Bình An và Tiểu Viễn đâu? Ở nhà không có chuyện gì xảy ra chứ. Hôm kia khi anh đang ăn trưa, đang ăn thì bát vỡ nửa chừng, trong lòng còn hoảng sợ, mà cái bát kia không có một vết nứt, vậy mà đang êm đang đẹp lại vỡ, anh sợ có điềm xấu. Hôm qua vội vã bắt xe buýt về, Bình An và Tiểu Viễn đâu? Ở nhà không có chuyện gì xảy ra chứ? Sao hôm nay em về sớm thế?” Anh lần nữa hỏi lại, vẻ mặt nghiêm túc.
Trưa hôm kia, không phải là lúc nguyên thân Tô Du gặp tai nạn sao, cô liếc nhìn anh nói: “Bình An và Tiểu Viễn đang ở nhà bà ngoại, ở nhà không có chuyện gì xảy ra, người đang gặp rắc rối là em, nhưng đã hồi phục rồi.”
“Em xảy ra chuyện gì? Thế nào, đi làm bị khi dễ sao”. Điều này có thể giải thích tại sao cô vẫn ở nhà vào giữa buổi chiều, đồng thời, anh cũng thở phào nhẹ nhõm, may là cô chỉ mất việc.
Sự lo lắng trong mắt anh không thể lừa được ai, nguyên thân Tô Du là vợ của anh, anh có quyền được biết, nên cô đã giấu một phần câu chuyện của mình, rồi kể cho anh nghe toàn bộ câu chuyện.
“Vậy bây giờ em ổn chứ? Nếu em thấy không khỏe, anh sẽ đưa em đến bệnh viện kiểm tra lại.”
“Rất tốt, rất khỏe mạnh.” Tô Du nhảy lên hai cái, chứng tỏ sự quan tâm của anh là chân thành, lúc này cô thực sự cảm thấy có lỗi với anh và nguyên thân Tô Du. Một người đàn ông cách xa ngàn dặm ngay lúc cô ấy qua đời cũng cảm thấy hoảng hốt, có lẽ là tâm linh linh thông, thần giao cách cảm, dù là tình yêu hay tình cảm gia đình đều rất quý giá.
Cô, một người không tin vào tình yêu, không muốn kết hôn và lập gia đình, đột nhiên trở nên xúc động, lời ly hôn đến bên môi, mà cô không biết phải nói ra sao.