Lục Vân Phong quay đầu nhìn thoáng qua, biết Lãnh Thanh Thu đã đóng sập cửa rời đi, vội vàng nghiêm túc nói: "Được rồi, được rồi, tôi sẽ đến ngay, tôi sẽ đến đó ngay."
Lãnh Thanh Thu tức tới mức run rẩy.
Nhưng mà lần này, chính cô cũng cảm giác mình không đúng lắm.
Không phải chán ghét Lục Vân Phong sao? Hắn đi quấn lấy Từ Tuyết Kiều, không phải hợp tâm ý của mình sao? Mình tức cái gì? Còn đóng sầm cửa xe người ta?
Lần này sập cửa xe quá không sáng suốt, để cái tên khốn nạn kia nhìn thấy, nhỡ đâu tưởng rằng mình quan tâm hắn thì sao?
Thế nhưng mà... tức chết đi được. Quả thực tức chết đi được.
Hắn... Tại sao có thể như vậy?
Từ Tuyết Kiều... Cô ấy thì có cái gì? Không phải chỉ thích ỏn à ỏn ẻn làm bộ đáng yêu sao?
Cô thấy mà buồn nôn.
Về sau các người phải cách xa tôi một chút. Lãnh Thanh Thu tôi không thèm quan tâm đâu.
Lãnh Thanh Thu đi vài bước, đột nhiên trong lòng nổi lên một tia khát vọng.
Tên khốn này... mình tức giận như vậy mà hắn cũng không biết đường đuổi theo dỗ à?
Hừ, có dỗ mình cũng không để ý tới hắn.
Cái gì vậy. Hôm nay hắn không nói xin lỗi mình đàng hoàng, mình tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn.
Lãnh Thanh Thu sải bước đi về phía trước, muốn quay đầu nhìn lại nhưng không dám, chỉ có thể kiên trì đi lên phía trước.
Cô vụиɠ ŧяộʍ dùng điện thoại di động của mình soi về phía sau, liếc một cái, nhìn thấy xe của Lục Vân Phong đuổi theo mình, cô không nhịn được mỉm cười, trong lòng đột nhiên vui mừng.
Nhịn xuống.
Lãnh Thanh Thu, cô phải nhịn xuống cho tôi, không thể để cho cái tên khốn nạn này biết hắn ảnh hưởng tới cảm xúc của mình.
Chiếc xe két một tiếng dừng ở bên cạnh Lãnh Thanh Thu, Lãnh Thanh Thu lập tức đứng yên, khoanh tay, lạnh lùng nói: "Anh đang làm gì đó? Không phải là đang hòa thuận với cô gái
nhà họ Từ sao? Về sau bớt làm phiền tôi đi."
"Ừm"' Lục Vân Phong nói: "Vậy cô tự gọi điện thoại cho trợ lý tới đón mình đi, tôi đi đây."
Lục Vân Phong nói xong cũng không cho Lãnh Thanh Thu có cơ hội nói chuyện, giãm lên chân ga lao đi luôn.
Lãnh Thanh Thu mở to hai mắt nhìn theo chiếc xe của Lục Vân Phong càng ngày càng xa, cô hoàn toàn tức giận.
Tức đến giậm chân.
"Lục Vân Phong. Anh... tức chết tôi rồi."
Lục Vân Phong lái chiếc xe thương vụ sang trọng, ngón tay gõ vô lăng, vui vẻ hát lên: "Bầu trời của khu giải phóng là bầu trời đầy nắng, nhân dân khu giải phóng rất thích..."
Giải quyết được một nữ chính, hắn đúng là một thiên tài.
Cuộc gọi của Từ Tuyết Kiều đến quá đúng thời điểm.
Lần này Lãnh Thanh Thu sẽ mãi mãi không tha thứ cho mình, hoàn mỹ.
Tiếp theo hắn sẽ giải quyết Từ Tuyết Kiều kia là ngon.
Khi xe đến khách sạn nơi tổ chức họp báo, Lục Vân Phong liếc mắt đã thấy đội ngũ của mình đang hồi hộp chờ đợi.
Nhưng bọn họ đều nhìn về đăng sau xe của mình, còn đang mong mỏi.
Cho đến khi hắn đẩy cửa xuống xe, tất cả đều giật mình.
Trước kia Lục Vân Phong là một tay chơi cải tiến xe, toàn bộ xe đều là siêu xe sang trọng, chủng loại ngầu lòi bùng nổ, lòe loẹt gì đó, nhìn qua chính là loại có tiền tiêu rải đầy đường...
Nhưng hôm nay, hắn lại lái một chiếc xe thương vụ giản dị đi ra ngoài.
Mà trang phục của Lục Vân Phong cũng thay đổi.
Không phải là loại âu phục màu sắc phô trương họa tiết màu mè, mà là một bộ đồ trang trọng, tối màu, với đôi giày da Oxford tiêu chuẩn, rất chính thống.
Ưu nhã lại tôn quý.