Nam Chính Ngốc Nghếch Của Tôi

Chương 9

Ba ngày sau.

Trong phòng ngủ, Đình Du ngồi trên giường, nhìn về phía cửa ra vào bằng ánh mắt trông mong, chờ đợi.

Trên đầu anh vẫn còn quấn băng, mấy ngày nay anh không tiện hoạt động nên đều được Ngân Chi tận tình chăm sóc.

Vừa nãy có một cuộc gọi nên Ngân Chi ra ngoài nghe máy. Từ lúc đó đến giờ đã hơn mười phút rồi, Đình Du rất sốt ruột.

Đến khi cánh cửa mở ra, Ngân Chi bước vào, Đình Du liền phụng phịu: "Sao Ngân Chi đi lâu thế? Anh chờ Ngân Chi lâu lắm đó."

"Em có chút việc ấy mà." Ngân Chi đi đến, ngồi lên giường Đình Du rồi xoa đầu anh.

Đình Du như chú cún con, ngoan ngoãn để cô xoa đầu mình.

Được xoa một lúc, anh lại rúc đầu vào lòng Ngân Chi, sau đó ngẩng đầu nhìn cô rồi nũng nịu: "Anh muốn hôn."

Mấy hôm nay, hôm nào Đình Du cũng đòi hôn đến mấy chục lần. Ngân Chi thương anh bị đau nên hầu như lần nào cũng đồng ý. Nhưng bây giờ thấy anh có vẻ khỏe lên rồi, cho nên cô bèn bảo: "Bây giờ không được, sáng nay đã hôn nhiều rồi. Không thể lúc nào cũng đòi hôn như thế đâu, mai sau em đi chiến đấu anh cũng chạy đến chỗ em để hôn à?"

Đình Du bị từ chối thì ỉu xìu trong giây lát. Sau đó, anh lại giả bộ: "Úi! Đau quá! Ngân Chi, anh đau..."

Vừa nói, Đình Du vừa sáp mặt lại gần Ngân Chi, "Đau... Ngân Chi hôn... hôn cho hết đau..."

Ngân Chi nghe mà phì cười, "Này, anh bắt đầu không trung thực rồi đấy. Nói dối là hư đó, biết chưa?"

"Ừm, ừm!" Đình Du gật đầu, "Anh hư, Ngân Chi không hôn, Ngân Chi cắn cũng được."

Ồ, không hôn thì cắn, khôn thế không biết.

Ngân Chi nở nụ cười bất lực, sau đó thì cúi đầu "cắn" Đình Du.

Cắn nhẹ nhàng, cắn dịu dàng, cắn đến nỗi mặt cả hai đều đỏ bừng, hai người mới chịu tách nhau ra.

Đình Du "bị cắn" thì vui lắm, hai mắt anh sáng long lanh, nhìn về phía Ngân Chi như cún con lấy lòng chủ.

Ngân Chi lại xoa đầu, vuốt ve hai má anh.

Bỗng nhiên, anh chợt nhớ ra một việc. "Quà! Hôm nọ anh mua quà cho Ngân Chi!"

Vừa nói xong, Đình Du liền xuống giường rồi đi về phía tủ. Ngân Chi đi theo thì thấy anh lấy một chiếc hộp gỗ từ trong tủ ra, sau đó tặng cho cô: "Quà anh mua cho Ngân Chi!"

"Anh mua cho em sao?" Ngân Chi mỉm cười, cẩn thận nhận lấy món quà, "Cảm ơn anh nhé!"

Thấy Ngân Chi vui vẻ, Đình Du cũng mừng rỡ, hớn hở. "Ngân Chi mở ra đi!"

Ngân Chi liền gật đầu rồi mở hộp ra.

Bên trong hộp, sợi dây chuyền với viên đá màu hồng xinh đẹp được đặt cẩn thận, ngay ngắn.

"Đẹp quá!" Ngân Chi chạm vào viên đá màu hồng, sau đó lại ngước mắt nhìn Đình Du. "Em thích nó lắm!"

Cô thích nó một phần vì nó đẹp, còn chín phần còn lại vì do người tặng là Đình Du.

Đình Du rất vui mừng, anh giục Ngân Chi: "Ngân Chi đeo lên đi!"

Ngân Chi lại đưa sợi dây chuyền cho Đình Du: "Anh đeo giúp em nhé!"

Đình Du gật đầu lia lịa rồi cầm sợi dây chuyền, đeo cho Ngân Chi. Tuy nhiên, anh chưa đeo dây chuyền cho ai bao giờ nên phải loay hoay một lúc mới xong được. Mà lúc đeo cho Ngân Chi, anh còn trông thấy vết bớt màu đỏ sau gáy của cô nữa.

"Thật đẹp..."

"Hả? Anh nói cái gì đẹp?"

"Vết bớt đỏ... thật đẹp..." Đình Du nhìn chằm chằm vào vết bớt mà cảm thán.

Sau đó, khi Ngân Chi còn đang bất ngờ thì anh đã cúi đầu, hôn lên vết bớt màu đỏ của cô.

Trong mắt anh, mọi thứ của Ngân Chi đều rất đẹp, vết bớt màu đỏ kia cũng không phải ngoại lệ.

Anh lại không hay biết rằng, chính mình cũng có một vết bớt y như thế.

...

Vài ngày sau, Đình Du vừa khỏe hẳn thì đã bắt đầu tiếp tục học phép thuật. Tuy nhiên lần này, người dạy anh không phải Ngân Chi mà là ba và anh trai của anh. Hai người sẽ dạy anh khi họ rảnh rỗi.

Ngân Chi vẫn ở trong biệt thự, nhưng cô không còn là giáo viên của anh nữa. Cô cũng không có thời gian dạy anh, bởi chính cô cũng đang miệt mài học phép thuật.

Loại phép thuật cô đang học rất khó, cô vốn không định học nó, nhưng nó là tia hy vọng duy nhất của cô vào lúc này.

Trong nguyên tác, vì muốn đánh bại kẻ phản diện nên cô đã học c/ấm thuật. Kết cục là cả cô và kẻ phản diện đều c/hết.

Hiện tại, cô không chấp nhận được việc mình sẽ c/hết, bởi vì cô không thể bỏ lại Đình Du được.

Thế nhưng, Ngân Chi cũng không thể bỏ mặc mọi người. Vì vậy, cô chỉ có thể đánh c/ược. Đánh c/ược vào loại phép thuật mà cô đang học.

Ngân Chi hy vọng lần này, mình sẽ chiến thắng kẻ phản diện và an toàn quay trở lại.

Cô muốn sống vì Đình Du.

...

Nửa tháng sau, tình hình trong thành phố đã nghiêm trọng hơn rất nhiều. Những tên pháp sư áo đen ngày càng đông, bọn chúng cũng mạnh và hung hăng hơn, hoành hành hơn.

Sáng sớm, nghe tin có nơi bị t/ấn c/ông, Ngân Chi đã cùng các pháp sư đi tiêu diệt kẻ xấu.

Đình Du cũng đi, nhưng anh không đi với Ngân Chi mà đi cùng Đình Long. Từ lần anh chiến đấu ở trường tiểu học lần trước, ba mẹ đã cho phép anh tham gia vào đội pháp sư của anh trai, để anh có thể tiếp tục bảo vệ mọi người.

Đình Du cũng muốn như vậy, anh muốn bảo vệ mọi người, anh muốn bảo vệ Ngân Chi.

Đến gần trưa, mọi chuyện xong xuôi, Ngân Chi trở về biệt thự nhà họ Phạm thì đã thấy Đình Du đứng đợi mình ở cổng.

Anh cũng mới về biệt thự cách đây không lâu. Vừa trông thấy cô, hai mắt anh liền sáng lên, hai chân anh lon ton chạy về phía cô và khoe chiến tích: "Ngân Chi, hôm nay anh cứu được rất nhiều người! Cũng có rất nhiều người cảm ơn anh nữa!"

Ngân Chi mỉm cười, cô biết anh đang kể công để lấy phần thưởng.

Cô khen anh: "Đình Du giỏi lắm! Anh là số 1!"

Đình Du được khen thì vui lắm, nhưng anh cũng không quên quyền lợi của mình. Anh nhắm mắt lại, chờ đợi phần thưởng của Ngân Chi.

Ngân Chi đưa mắt nhìn bốn phía. Đến khi chắc chắn không có ai quanh đây, cô mới thẹn thùng hôn lên môi Đình Du.

Buổi chiều, Ngân Chi luyện tập phép thuật xong thì liền đi tắm.

Ở trong phòng tắm, cô ngẩng đầu để nước từ vòi hoa sen chảy thẳng xuống khuôn mặt mình. Mỗi khi phiền muộn và lo lắng, cô đều sẽ làm như vậy.

"Cạch." Tiếng mở cửa phòng vang lên, Đình Du bước vào phòng Ngân Chi.

"Ngân Chi! Ngân Chi đâu rồi?" Anh vừa nhìn ngó trong phòng vừa gọi Ngân Chi.

Tới khi phát hiện ra phòng tắm đang sáng đèn, hơi nước mờ ảo bám trên tấm kính, hai tai Đình Du mới đỏ lên.

“Ngân Chi... Ngân Chi đang tắm sao?" Đình Du ngượng ngùng hỏi.

Ở trong phòng tắm, Ngân Chi đã nghe thấy nên bèn trả lời: "Ừm, em đang tắm."

Đình Du nghe vậy thì gật đầu mấy cái, sau đó đi đến bên giường của Ngân Chi rồi ngồi xuống.

Đến lúc Ngân Chi tắm xong và đi ra, anh đang định lên tiếng nói chuyện với cô thì chuông điện thoại lại vang lên.

Ngân Chi cầm lây điện thoại của mình rồi bảo Đình Du: "Em ra ngoài nghe máy."

Nói xong, cô liền vội vàng đi ra ngoài. Đình Du nhìn theo cô thì không khỏi hụt hẫng, anh đã chờ cô rất lâu rồi mà.

Thôi, chờ thêm chút nữa cũng được.

Đình Du tự nhủ với mình như thế. Sau đó, vì chán quá nên anh đứng dậy, đi loanh quanh trong phòng của Ngân Chi.

Bỗng nhiên, anh trông thấy trên bàn của cô có một cuốn sách phép thuật rất lạ mắt, thế là anh bèn cầm lấy rồi mở ra xem.

Ở bên ngoài, Ngân Chi đang nói chuyện với phụ tá của mình.

Khoảng mười phút trôi qua, cô cúp máy rồi thở dài một hơi, khuôn mặt ủ rũ không giấu nổi sự âu lo, phiền muộn.

Xem ra đã đến lúc rồi…

Cô hít một hơi thật sâu, sau đó cố gắng điều chỉnh biểu cảm trên gương mặt rồi trở về phòng.

"Cạch." Cửa phòng mở ra, Đình Du đang cặm cụi đọc sách liền nhìn về phía cửa.

Thấy Ngân Chi đã quay lại, anh liền đặt sách xuống bàn rồi chạy đến ôm cô, làm nũng đòi hôn.

Nếu là bình thường, Ngân Chi sẽ hành động theo kiểu "n/ghiện mà còn ngại". Nhưng hôm nay cô không như vậy nữa, cô chủ động ôm hôn Đình Du, làm ra những hành động thân mật vượt sức tưởng tượng.

Đình Du thích lắm, nhưng anh cảm thấy dường như Ngân Chi hơi kỳ lạ. Cô nắm chặt tay anh, trao cho anh nụ hôn mãnh liệt, nhưng nụ hôn ấy tựa như không chỉ có vị ngọt, mà còn có vị chua xót khó tả

Đến khi hôn xong, Ngân Chi ngắm nhìn khuôn mặt anh bằng ánh mắt da diết, bịn rịn. Sau đó, cô dịu dàng nói: "Em yêu anh."

Đình Du rất thích nghe Ngân Chi nói yêu mình. Nhưng không hiểu sao, lúc này anh lại cảm thấy bất an đến lạ.

Anh ôm chầm lấy Ngân Chi, ôm rất chặt, giống như sợ rằng chỉ cần nới lỏng tay một chút, cô sẽ rời xa anh mãi mãi.

"Ngân Chi... Ngân Chi sẽ không rời xa anh đúng không?" Đình Du hỏi, "Ngân Chi sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh phải không?"

Ngân Chi không trả lời mà lại hỏi: "Thế anh có muốn ở bên cạnh em không?"

"Có." Đình Du gật đầu lia lịa, "Muốn ở cạnh Ngân Chi mãi mãi."

"Ừm." Ngân Chi cong môi cười, "Em cũng muốn mãi mãi ở bên anh."



Buổi tối, tại phòng làm việc của nhà họ Phạm.

Ngân Chi ngồi đối diện với ba mẹ Đình Du, bầu không khí trong căn phòng lúc này rất nặng nề, u ám.

Mẹ Đình Du thương xót nhìn Ngân Chi, nghẹn ngào hỏi: "Không còn cách nào khác sao?"

"Thật sự không còn cách nào khác ạ." Ngân Chi buồn rầu nói, "Hiện giờ là thời điểm thích hợp nhất để tiêu diệt cái kẻ đang ẩn náu ở thánh địa kia. Cháu phải tận dụng thời cơ này, chứ nếu đợi thêm một thời gian nữa thì hắn sẽ ngày càng mạnh lên, như vậy cháu sẽ không có cơ hội chiến thắng."

"Nhưng tại sao chứ?" Mẹ Đình Du xót xa, "Tại sao cháu phải là người chiến đấu? Trên thế giới này có nhiều người như vậy, tại sao lại là cháu?"

"Cô cũng biết mà." Ngân Chi đưa tay chạm vào sau gáy mình, "Cháu là người được chọn."

Trừ việc Đình Du cũng có vết bớt ra, Ngân Chi đã kể tất cả những gì mình biết cho ba mẹ Đình Du rồi.

Mẹ Đình Du lại khuyên cô: "Hay là cháu thử chờ thêm một thời gian nữa đi, biết đâu cũng sẽ có người giống như cháu. Chỉ một người thôi cũng được, chỉ cần cháu không phải một mình lao vào nơi nguy hiểm đó là được mà."

Mẹ Đình Du quay sang nhìn chồng mình, "Anh nói có phải không? Anh nói đi, chúng ta nên đợi, đúng không?"

Ba Đình Du im lặng, không nói gì. Ngân Chi cũng không nói, để cho sự yên lặng kéo dài ấy thay cho câu trả lời.

Thế rồi rất lâu sau đó, ba Đình Du bỗng hỏi Ngân Chi: "Cháu không định nói chuyện này với ba mình sao?"

Ngân Chi mồ côi mẹ, ba là người thân duy nhất của cô.

Cô lắc đầu đáp: "Không ạ. Ba cháu vẫn đang chiến đấu bảo vệ mọi người ở phương xa, cháu không muốn làm ảnh hưởng đến ba, cũng không muốn làm ba lo lắng."

Dừng lại vài giây, cô nói tiếp: "Ngày mai cháu sẽ đi rồi. Nếu cháu có mệnh hệ gì, phụ tá của cháu sẽ âm thầm báo tin cho cô chú."

Nếu cô thật sự hy sinh thì phải báo tin trong âm thầm, chứ không thể để Đình Du biết được. Cô cũng đã dặn dò phụ tá bảo mật tin tức, nếu cô không còn thì không thể để bất cứ ai biết được, trừ ba cô và ba mẹ của Đình Du.

Đương nhiên, vì ba cô đang chiến đấu ở phương xa nên không thể cho ông ấy biết sớm được. Ít nhất cũng phải đợi đến khi ông ấy trở về nước cái đã.

"Nhưng xem ra khả năng cao là cháu sẽ chiến thắng quay về đó ạ." Vì không muốn ba mẹ Đình Du buồn lòng, cho nên Ngân Chi tự é/p mình phải lạc quan. "Cháu là nữ pháp sư trẻ mạnh nhất của đất nước, cháu chưa từng thua cuộc. Lần này, cháu nghĩ mình vẫn sẽ thắng thôi."

Mẹ Đình Du nghe vậy thì cũng cố gắng nở nụ cười. Bà biết mình không thể khuyên nhủ được cô, cho nên cuối cùng, bà ấy cũng chỉ có thể động viên cô: "Cố lên nhé! Cô chờ đợi chiến thắng của cháu."

Ba Đình Du cũng cổ vũ. "Cố lên, chú cũng chờ cháu chiến thắng trở về."

...

Sáng sớm.

Đình Du vừa thức dậy thì đã thấy Ngân Chi ngồi bên giường mình.

Anh vẫn còn ngái ngủ nên dụi mắt, bò lại gần Ngân Chi rồi tựa đầu lên đùi cô. "Ngân Chi, chào buổi sáng..."

"Ừm, chào buổi sáng." Ngân Chi mỉm cười rồi cúi đầu định hôn Đình Du.

Đình Du thấy thế thì tỉnh ngủ luôn, vội bịt miệng lại. "Anh... Anh chưa đánh răng..."

Nói xong, anh liền lăn xuống giường rồi chạy vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt thật nhanh rồi chạy ra ngoài.

"Ngân Chi... Bây giờ hôn..." Đình Du sà vào lòng Ngân Chi, chu mỏ lên đợi hôn.

Ngân Chi nhẹ nhàng chạm tay vào má anh, sau đó cúi đầu hôn anh rất dịu dàng.

Dịu dàng... và đầy lưu luyến.

...

Đến giờ ra ngoài như mọi ngày, Đình Du đeo giày thể thao rồi bước ra khỏi biệt thự cùng hai pháp sư vệ sĩ. Hôm nay anh đã hỏi Ngân Chi có thể đi cùng anh không, nhưng cô nói có việc bận nên không được. Tới lúc anh đi cùng các pháp sư, cô chỉ đứng ở cổng vẫy tay tạm biệt anh.

Đình Du cứ cảm thấy từ hôm qua đến nay, cô có gì đó rất lạ. Vì thế nên khi bước đi trên đường, anh cứ lơ đãng thiếu tập trung, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ đến cô.

Bỗng nhiên, một chiếc xe ô tô khá cũ đi đến và dừng lại ngay bên cạnh Đình Du và hai pháp sư.

Kính xe hạ xuống, một người đàn ông lớn tuổi quen mặt thò đầu ra ngoài. "Chào cậu nhóc, lâu rồi không gặp."

Đình Du quay sang nhìn người đàn ông, hai vị pháp sư cũng nhìn chằm chằm ông ấy. Vài giây sau đó, hai người họ mới nhớ ra: "Ông là ông già l/ừa đảo!" - người đã b/án sợi dây chuyền cho Đình Du với g/iá 90 triệu.

"L/ừa đảo cái gì chứ?" Người đàn ông mở cửa rồi xuống xe, bất mãn nói với hai pháp sư kia: "Tôi là người làm ăn đàng hoàng mà!"

Sau đó, ông ấy lại nói với Đình Du: "Cậu nhóc nhiều tiền, hôm nay tâm trạng không tốt nhỉ? Có muốn xem b.ó.i không?"

"Này, ông lại muốn lừa cậu chủ nhà chúng tôi nữa đấy à?"

"Không hề nha, tôi đây rất u.y t.í.n. Tôi là một pháp sư tiên tri đó!" Người đàn ông tỏ ra rất thành thật mà nói với Đình Du: "Tôi bảo cậu này, hôm nay là một ngày cực kỳ xấu. Cậu sẽ gặp nguy hiểm, mà bạn gái của cậu cũng sẽ đứng trên bờ vực giữa sự sống vài cái c/hết đó!"

"Bạn gái, Ngân Chi, Ngân Chi gặp nguy hiểm?" Đình Du vừa nghe người đàn ông nói xong thì đã mất bình tĩnh, "Phải làm sao? Phải làm sao để Ngân Chi không gặp nguy hiểm?"

Hai pháp sư vội vàng khuyên Đình Du đừng kích động, sau đó bèn quay sang bảo rằng người đàn ông kia ăn nói hồ đồ, bịa chuyện gạt người.

Người đàn ông nghe thấy thế thì giả bộ tức giận mà bước vào trong xe. "Được rồi, mấy người không tin thì thôi. Đến lúc cô Ngân Chi có mệnh hệ gì thì có hối hận cũng đừng tới tìm tôi đó!"

Hai pháp sư vẫn không tin người đàn ông, nhưng Đình Du thì đã lo sợ đến tái mặt. "Tôi tin ông! Nói cho tôi biết cách cứu Ngân Chi đi! Cứu Ngân Chi!"

Người đàn ông liền chỉ vào ghế phụ: "Cậu tin thì ngồi vào đây nói chuyện, đừng có đứng ngoài làm người khác chú ý."

Đình Du không hề do dự nó mở cửa xe ra, ngồi vào ghế phụ. Hai pháp sư không cản kịp nên bèn ngồi vào hàng ghế sau, cố gắng nói hết lời để thuyết phục Đình Du.

Đúng lúc này, một chiếc xe ô tô từ đằng sau đi vụt qua.

Đình Du nhìn theo chiếc xe, sau đó liền lớn tiếng: "Đó là xe của Ngân Chi! Xe của Ngân Chi vừa đi qua!" Đình Du nhớ biển số xe của Ngân Chi.

Người đàn ông ngồi ở ghế lái liền hỏi: "Tôi lái theo nhé!"

Đình Du gật đầu lia lịa, thúc giục: "Mau, mau đuổi theo!"

Người đàn ông liền mỉm cười rồi lái xe đi. Tuy nhiên, ông ấy lại lái khá chậm.

Đình Du vừa nôn nóng vừa lo sợ: "Nhanh lên! Đuổi theo Ngân Chi! Mau lên, sắp không thấy xe Ngân Chi nữa rồi!"

"Không sao, lái từ từ thôi, bám theo sát quá sẽ bị phát hiện." Người đàn ông nhàn nhã nói.

Hai pháp sư ở phía sau: "Nếu đã muốn đuổi theo thì phải lái nhanh lên chứ! Mất dấu thì làm sao?”

Người đàn ông vẫn ung dung trả lời: "Chẳng sao đâu, vì dù gì tôi cũng biết cô nhóc đó đi đâu rồi."

...

40 phút sau.

Xe của Ngân Chi dừng lại trước một khu rừng.

Ngân Chi xuống xe, phụ tá và một pháp sư khác cũng xuống theo cô.

Hiện giờ, cô đang mặc một bộ quần áo chuyên dùng khi chiến đấu. Tóc cô được buộc gọn lại, sợi dây chuyền đeo trên cổ mà Đình Du tặng cũng được bỏ vào sau lớp áo để tránh vướng víu và dễ hoạt động hơn.

Nhìn về phía khu rừng đằng trước, ánh mắt Ngân Chi hiện rõ vẻ quyết tâm. Thế nhưng trong lòng, cô vẫn không khỏi bất an, sợ hãi.

Cô bước từng bước về phía trước, phụ tá ở phía sau bỗng nhiên tiến lên ngăn cô lại. "Chỉ huy, cô... Cuối cùng cô vẫn không thể thay đổi ý định sao?"

Nhìn vào khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng của phụ tá, Ngân Chi nhẹ nhàng trả lời: "Tôi sẽ không thay đổi quyết định của mình đâu."

"Còn cô, cô hãy nhớ kỹ lời dặn dò của tôi nhé. Nếu tôi không trở lại thì tuyệt đối không được để chuyện này lộ ra, tuyệt đối không được để Đình Du biết đâu đấy."

"À, còn chuyện này cũng đừng quên nhé." Ngân Chi vỗ vai phụ tá. "Cô đó, cô đừng buồn vì tôi quá nhiều. Dù tôi có còn quay về được hay không thì cô cũng phải sống thật tốt. Sống để bảo vệ mọi người, và cũng sống vì chính bản thân cô, nhớ chưa?"

Phụ tá mím chặt môi, cố gắng ngăn nước mắt chảy xuống. Sau đó, cô ấy cúi đầu đáp: "Vâng... Tôi nhớ rồi..."

Ngân Chi nghe vậy thì mỉm cười rồi bước về phía khu rừng kia.

Ở phía sau, phụ tá vẫn luôn nhìn theo bước chân cô.

Tới lúc cô bước vào khu rừng, cuối cùng cô ấy vẫn không kìm lòng được mà chạy theo. Thế nhưng, vừa chạm chân vào ranh giới của khu rừng, cô ấy liền bị một luồng sức mạnh hất văng ra xa.

Khu rừng này chính là thánh địa, ngoài ba người được ông trời chọn lựa ra, những người khác đều không thể nào vào được.

Bước vào trong khu rừng, Ngân Chi nhanh chân đi tìm kẻ phản diện. Vừa đi, cô vừa cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.

Khu rừng này có rất nhiều cây cối, hoa cỏ, nhưng không hề có lấy bất cứ loài động vật nào. Bầu không khí ở nơi đây cũng rất trong lành, khiến người khác cảm thấy mát mẻ, sạch sẽ.

Thế nhưng, sự tồn tại của kẻ phản diện đã làm ô uế sự tốt đẹp của nơi thánh địa thiêng liêng này.

Ngân Chi đi sâu vào trong khu rừng. Vì không biết vị trí chính xác của kẻ phản diện nên cô cứ đi rất lâu, rất lâu.

Thế rồi chợt phát hiện ra có hơi nước bốc lên mù mịt ở phía trước, Ngân Chi liền nhanh chóng chạy tới. Trước mắt cô lúc này là một con suối lớn, hơi nước ấm nóng bốc lên không ngừng. Mà ở trong con suối đó, một người đàn ông khá lớn tuổi đang thoải mái ngâm mình hưởng thụ.

Đôi mắt hắn nhắm hờ, khóe miệng nhếch lên, khiến cho nếp nhăn bên mép hằn sâu xuống. Hắn giơ tay vuốt nhẹ bộ râu trên cằm mình rồi cất cao giọng: "Ở đây một mình mấy chục năm rồi, cuối cùng cũng có một người đến ghé thăm."

"Cơ mà khá bất ngờ đấy!" Kẻ phản diện từ từ mở mắt, "Tôi không nghĩ cô có thể tìm đến nhanh như vậy đâu, pháp sư Ngân Chi à."

Nhìn vào kẻ phản diện trước mắt, Ngân Chi không khỏi rùng mình. Cô có thể cảm nhận được hắn có sức mạnh rất lớn, hơn nữa dù đang che giấu, nhưng sự tự tin và k/hát m/áu trong đôi mắt hắn vẫn lộ rõ ra bên ngoài.

Hít một hơi thật sâu, Ngân Chi xòe tay ra, một luồng ánh sáng màu xanh lóe lên, tạo thành hình một thanh kiếm sắc bén.

Cô không nói không rằng gì mà lao thẳng về phía kẻ phản diện, dùng hết sức để c/hém hắn.

Nhưng hắn nhanh như tia chớp, thoắt cái đã nhảy lên bờ, né được đòn tấn công của cô.

Hiện giờ hắn không khoác áo mà chỉ mặc một chiếc quần dài màu đen, để lộ cơ thể rắn chắc với làn da màu bánh mật khỏe khoắn.

Hắn duỗi tay ra, chiếc áo choàng màu đen vắt trên cành cây liền bay vào tay hắn. Hắn nhanh chóng khoác áo lên, sau đó nở một nụ cười hung ác với Ngân Chi: "Này, đánh lén khi người khác đang tắm như vậy là không tốt đâu."

Ngân Chi không để tâm đến lời kẻ phản diện nói mà liền tiếp tục tấn công. Lần này, hắn không né tránh mà trực tiếp đỡ đòn, dùng một tay để chặn thanh kiếm của Ngân Chi lại.

Ngay sau đó, hắn dùng tay còn lại để phóng ra sức mạnh tấn công Ngân Chi, may sao cô đã kịp thời tránh được.

"Phản xạ nhanh đó." Kẻ phản diện khen cô, nhưng ánh mắt lại tràn đầy vẻ khinh thường. "Chơi đùa một chút nhé!"

Dứt lời, hắn liền nhắm mắt lại, dang hai tay ra. Ngay lập tức, cơ thể hắn liền tỏa ra một lượng lớn khói đen.

Ngân Chi vội vàng lùi lại, cô biết hắn đang tạo ra bản sao của chính mình.

Đúng như dự đoán, làn khói đen tạo thành hình người. Đầu tiên là mười tên áo đen, bọn chúng nhanh chóng xông lên và t/ấn c/ông Ngân Chi.

Ngân Chi dùng kiếm, một phát c/hém c/hết năm tên. Nhưng khi chuẩn bị xử lý năm tên còn lại, kẻ phản diện lại tạo ra được thêm mười tên khác.

Trong chớp nhoáng, bọn chúng đã đồng loạt lao về phía Ngân Chi.