Khi đang chiến đấu với những kẻ áo đen trước cổng trường học, Ngân Chi trông thấy một chiếc xe ô tô lao vụt qua. Cô vội vàng nhìn theo thì đã trông thấy biển số xe đó.
Đó chính là chiếc xe chở Đình Du!
Tại sao chiếc xe đó lại đi qua đây chứ?
Đây không phải hướng đi của Đình Long và Đình Du. Hơn nữa, vừa rồi chiếc xe đã phóng qua với vận tốc rất nhanh, cho nên Ngân Chi đoán chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.
Cô nhắm mắt lại và đọc câu thần chú, một thứ ánh sáng bắt đầu xuất hiện và bao quanh cơ thể cô.
Nhưng tên pháp sư áo đen muốn nhân cơ hội này tấn công cô, nhưng khi lại gần cô thì tất cả bọn chúng đều như bị dính keo, không thể nào động đậy được.
Ngân Chi từ từ mở mắt ra, sau đó lạnh lùng nói: "Nổ!"
Cơ thể của tất cả những tên pháp sư áo đen ngay lập tức nổ tung trong nháy mắt.
Xử lý bọn chúng xong, Ngân Chi liền giao mọi chuyện còn lại cho phụ tá và các pháp sư khác. Sau đó, cô chạy ra nơi đỗ xe ở ngoài trường rồi leo lên chiếc xe của mình.
Tài xế đã chờ sẵn bên trong xe, Ngân Chi chỉ về hướng đi của chiếc xe vừa nãy rồi bảo tài xế đi theo hướng đó.
Tài xế lái rất nhanh, nhưng Ngân Chi vẫn nôn nóng sốt ruột. Đã vậy không lâu sau, chiếc xe của Ngân Chi còn phải dừng lại, bởi vì phía trước là một ngã ba.
Tài xế không biết rẽ hướng nào, và đương nhiên Ngân Chi cũng không biết.
Suy nghĩ trong vòng vài giây, Ngân Chi bèn bảo: "Lái sang bên phải."
Tài xế liền nhanh chóng rẽ phải.
Trong khi đó, vì bị mũi tên màu đen đâm nên Đình Du đã bị thương rất nặng. Nhưng may là có bức tường sức mạnh và cánh cửa xe ô tô chắn phía trước, cho nên lực tác động của mũi tên đen đã giảm đi một nửa.
Tuy nhiên, lúc mũi tên đâm thủng cánh cửa xe đã khiến cho chiếc xe bị đẩy mạnh về một phía, va vào một cái cây. Sau đó, chiếc xe c/hết máy, không thể chạy được nữa.
Diễm Lê ở trong xe bị va đập nên hét toáng lên. Cô ta choáng váng quay lại đằng sau thì đã trông thấy Đình Du đau đớn nhắm tịt mắt lại, mà phần bụng anh đã chảy đầy máu.
"Cậu chủ, cậu sao vậy?"
Vừa rồi mũi tên đã bắn trúng bụng Đình Du, sau đó thì nó liền tan thành khói và bay đi mất.
Đình Du ôm bụng rêи ɾỉ, anh chưa từng chịu đựng đau đớn thế này bao giờ cả.
Diễm Lê hốt hoảng cởi dây an toàn ra, cô ta muốn bò xuống hàng ghế sau xem Đình Du thế nào. Thế nhưng, cô ta lại chợt nhìn thấy một kẻ mặc áo đen đang đứng trên một cành cây cao vυ't.
Hắn ta nở một nụ cười m/an rợ, mắt nhìn chằm chằm về phía Đình Du như đang nhìn con mồi tươi ngon.
Diễm Lê sốc đến trợn trừng mắt. Cô ta nhìn kẻ áo đen rồi lại quay sang nhìn Đình Du. Cô ta muốn cùng anh trốn đi nhưng xe đã bị hỏng. Cô ta chỉ có thể chạy, nhưng nếu đưa anh chạy cùng thì làm sao thoát được?
Khuôn mặt Đình Du tái nhợt, mồ hôi đầm đìa. Cơ thể anh đau đớn, đến cả việc đứng lên anh cũng không thể làm được.
Diễm Lê nhận thức được điều đó. Cô ta nhìn Đình Du bằng đôi mắt đỏ hoe ngân ngấn nước, giọng nói của cô ta nghẹn ngào đến đáng thương: "Cậu chủ... Tôi yêu cậu... Nhưng tôi không muốn chết..."
Nói dứt lời, Diễm Lê liền vội vàng mở cửa xe rồi loạng choạng bước ra ngoài. Sau đó, cô ta dùng hết sức bình sinh mà chạy thục mạng.
Kẻ áo đen đứng trên cây thấy thế thì cười ha hả. Hắn rất thích nhìn những kẻ hèn nhát cố gắng giữ mạng, thế rồi đến khi bọn họ tưởng mình đã trốn thoát, hắn lại xuất hiện một lần nữa rồi tước đi mạng sống của bọn họ, như vậy mới có thể thỏa mãn sở thích b/iến thái của hắn.
Chính vì vậy, hắn đã để cho Diễm Lê chạy thoát trước. Còn bây giờ, hắn quyết định thưởng thức con mồi đã nằm trên thớt của mình - Đình Du.
"Rầm!" Kẻ áo đen nhảy từ trên cây xuống nóc xe ô tô.
Nóc xe bị lún xuống, kẻ áo đen xòe tay ra, một làn khói đen bốc lên từ tay hắn, sau đó dần dần tụ lại thành một thanh gươm sắc bén.
Hắn đứng trên nóc xe mà giơ cao thanh gươm rồi đâm mạnh xuống, nóc xe liền bị thủng một lỗ lớn, đủ để hắn nhìn thấy vị trí của Đình Du ở trong xe từ phía trên.
Đình Du hoảng sợ, nhưng vì toàn thân đau nhức nên anh không thể di chuyển, không thể chạy trốn.
Kẻ áo đen lại giơ thanh gươm lên một lần nữa. Lần này hắn định lấy mạng Đình Du, nhưng còn chưa kịp ra tay thì hắn đã nghe thấy tiếng xe ô tô đang di chuyển đến gần.
Hắn quay đầu nhìn lại thì liền trông thấy một chiếc xe đang lao đến với vận tốc rất nhanh. Hắn cứ ngỡ mình lại có thêm một con mồi mới, ai ngờ người ngồi bên trong xe lại là kẻ hắn không thể đυ.ng vào.
Ngân Chi ngồi ở ghế phụ trông thấy kẻ áo đen thì liền biết có chuyện không ổn. Cô mở cửa xe và nhảy ra ngoài, đồng thời phóng một luồng sức mạnh về phía kẻ áo đen.
Tuy ở khoảng cách xa nhưng Ngân Chi vẫn ngắm rất chuẩn. Tia sức mạnh lao tới, kẻ mặc áo đen vội vàng nhảy ra khỏi nóc xe.
Đình Du nghe thấy tiếng động thì yếu ớt quay lại nhìn. Ngay sau đó, hai mắt anh liền sáng lên, anh đã trông thấy Ngân Chi.
"Ngân Chi... Ngân Chi..." Đình Du cố gắng lên tiếng gọi, nhưng Ngân Chi đang phải chiến đấu nên chưa phát hiện ra anh.
Kẻ áo đen kia cầm thanh gươm chạy về phía Ngân Chi. Cô vung tay một cái, một ngọn gió như lưỡi dao vô hình liền phóng về phía hắn.
Hắn giơ gươm ra đỡ nhưng vẫn bị hất ngửa ra phía sau. Tuy nhiên rất nhanh, hắn đã đứng dậy và tiếp tục tấn công. Chỉ tiếc rằng Ngân Chi ra đòn liên tiếp khiến cho hắn không chống đỡ kịp.
Cuối cùng, kẻ áo đen đó đã bị Ngân Chi hạ gục, nằm thoi thóp trên đất.
Ngân Chi bước đến trước mặt hắn rồi xách cổ hắn lên, định bụng lôi hắn lên xe để lát nữa sẽ đưa về tra khảo.
Nhưng đột nhiên, cô lại nghe thấy tiếng mở cửa xe.
Quay sang nhìn, Ngân Chi liền trông thấy Đình Du đang cố lết cơ thể đầy máu để bò ra ngoài.
"Ngân Chi..." Anh gọi tên cô, anh muốn lại gần cô.
Trông thấy Đình Du như vậy, Ngân Chi liền hốt hoảng thả tên áo đen xuống rồi chạy về phía anh.
"Du! Anh sao vậy?" Ngân Chi chạy đến, đỡ anh nằm vào lòng mình.
Cô sờ lên khuôn mặt nhợt nhạt đầy mồ hôi của anh, nhìn vào vết thương đầy máu ở trên bụng của anh.
"Tại sao anh lại bị thương đến thế này chứ?" Ngân Chi đau xót và lo lắng đến mất bình tĩnh. Cô chưa từng nghĩ anh lại bị thương đến mức này, bởi vì anh có anh trai và cả đội pháp sư bảo vệ.
Lúc này, kẻ áo đen lại muốn nhân cơ hội để chạy trốn. Hắn ta cố gắng đứng dậy rồi bước đi nhẹ nhàng.
Tuy nhiên, Ngân Chi đã nghe thấy tiếng động.
Hai mắt cô đỏ ngầu, gân xanh nổi đầy trên trán. Cô hỏi Đình Du: "Là tên kia làm anh bị thương sao?"
Đình Du gần như đã không còn sức lực nhưng vẫn cố gắng gật đầu. Ngay sau đó, anh liền thấy Ngân Chi xòe tay ra, một tia sáng lóe lên rồi tạo thành hình một chiếc phi tiêu.
Ngân Chi ném chiếc phi tiêu đó về phía kẻ áo đen kia. Phi tiêu xuyên qua cơ thể hắn, hắn đang di chuyển thì đột nhiên trợn trừng mắt.
Cúi đầu nhìn xuống dưới, hắn trông thấy bụng mình đã t/hủng một lỗ. Cơn đau truyền từ bụng ra khắp cơ thể, hắn ngã sấp xuống đất, c/hết không nhắm mắt.
Ngân Chi bế Đình Du lên, đi về phía xe ô tô. Tài xế vội vàng xuống xe mở cửa ra sẵn để cho Ngân Chi vào.
Cô đặt Đình Du ngồi vào hàng ghế sau rồi nhanh chóng vào theo.
Cửa xe vừa đóng lại, Đình Du liền ngả người vào lòng cô. "Ngân Chi... ôm anh."
Ngân Chi ôm lấy anh, để anh nằm trong vòng tay mình như một đứa trẻ. Cô nghẹn ngào hỏi: "Anh có đau lắm không?"
Đình Du đang định nói là đau, nhưng sau đó anh chợt khựng người lại rồi bảo:
"Không đau..."
"Anh không đau... Ngân Chi đừng khóc..."
Ngân Chi giật mình, cô đã khóc ư?
Một giọt nước mắt lăn dài trên má rồi rơi xuống khuôn mặt của Đình Du.
Ngân Chi biết, đúng là mình đã khóc rồi.
...
Sau khi trở về biệt thự, Ngân Chi liền gọi bác sĩ đến chữa trị vết thương cho Đình Du.
Rất nhanh sau đó, Đình Long cũng đến biệt thự của cô.
Trông thấy Đình Du mình đầy thuơng tích ngất lịm trên giường bệnh, anh ấy vô cùng đau lòng và hối hận vì đã không bảo vệ được em trai mình.
Chuyện Diễm Lê tự ý lái xe đi cũng đã được ba pháp sư báo cáo. Đình Long và Ngân Chi nghe xong thì đều rất tức giận, hai người lập tức phái người đi điều tra tung tích của cô ta.
Sáng hôm sau, ba mẹ Đình Du đã lặn lội đường xa đi đến biệt thự của Ngân Chi. Khi hai người họ được dẫn vào phòng bệnh, Ngân Chi đang túc trực bên giường, chăm sóc cho Đình Du.
Mẹ anh vừa nhìn thấy con trai còn hôn mê bất tỉnh thì đã bật khóc. Chồng bà ở bên cạnh cũng rất thương xót, đau lòng cho con trai mình.
Đến gần trưa, Đình Du tỉnh lại. Trông thấy ba mẹ ngồi bên giường bệnh của mình, anh rất bất ngờ. "Ba... Mẹ..."
Mẹ anh rất mừng rỡ và kích động. "Con của mẹ! Cuối cùng con cũng tình rồi!"
"Bây giờ con cảm thấy thế nào?" Ba Đình Du hỏi, "Có chỗ nào thấy không ổn không?"
Đình Du không biết nên trả lời thế nào, vì anh cảm thấy chỗ nào trên cơ thể mình cũng đều không ổn hết. Quan trọng là đã nhận ra Ngân Chi không còn ở đây nên anh rất hoang mang. "Ngân Chi... Ngân Chi đâu rồi?"
Nghe thấy câu hỏi này, mẹ Đình Du sững người lại.
Đúng lúc này, Ngân Chi mở cửa bước vào trong.
Trông thấy Đình Du đã tỉnh lại, cô vui mừng chạy tới bên giường bệnh. Đình Du cũng đã nhìn thấy Ngân Chi nên liền vươn tay về phía cô, mếu máo nói: "Ngân Chi vừa đi đâu? Ngân Chi... Anh đau..."
Ngân Chi nắm lấy tay Đình Du, lo lắng hỏi: "Anh đau chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng đau."
"Vậy để em gọi bác sĩ." Ngân Chi vội vàng cầm điện thoại lên, nhưng Đình Du lại nắm chặt tay cô và bảo:
"Đừng gọi... Ngân Chi ở đây..."
"Ngân Chi ở đây... anh không đau nữa..."
Đứng bên giường bệnh và chứng kiến cảnh tượng này, cả ba và mẹ của Đình Du đều sửng sốt, kinh ngạc.
Sau đó, khuôn mặt mẹ Đình Du hiện lên vẻ sầu muộn. Xem ra con trai út của bà đã thích Ngân Chi nhiều lắm rồi.
Bảy ngày sau.
Nhờ có bác sĩ giỏi và các thảo dược quý hiếm, tình trạng của Đình Du đã tốt hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, Đình Du lại không vui cho lắm, bởi dạo này Ngân Chi có rất nhiều việc phải làm, thường hay đi muộn về trễ. Vì thế, anh không được ở bên cạnh cô nhiều.
Mấy ngày trước, ba Đình Du đã về miền Bắc để làm việc, còn mẹ Đình Du thì ở lại biệt thự của Ngân Chi để chăm sóc anh, đợi đến khi anh khỏi hẳn thì hai mẹ con sẽ trở về.
Ngày ngày chăm sóc Đình Du, mẹ anh nhận ra con trai mình đã thay đổi rất nhiều. Đình Du không còn chơi những trò chơi để giải trí nữa. Thay vào đó, anh rất chăm chỉ đọc những cuốn sách về phép thuật.
Thỉnh thoảng Đình Du có bật TV lên, nhưng anh không còn xem hoạt hình mà lại xem những bộ phim về tình cảm đôi lứa.
Có nhiều lúc, anh còn ngồi thẫn thờ một chỗ rồi thở dài. "Nhớ Ngân Chi... Bao giờ Ngân Chi mới về?"
Mẹ Đình Du trông thấy anh như vậy thì rất buồn rầu, thương xót con trai. Bà cảm thấy Ngân Chi chỉ đối tốt với Đình Du như đối tốt với một đứa trẻ, một cậu học trò mà thôi. Đình Du lại thích Ngân Chi, và tình cảm của anh sẽ không được đáp lại, cuối cùng anh sẽ là người phải chịu tổn thương.
Trong thời gian này, người của Đình Long và Ngân Chi vẫn đang tìm kiếm Diễm Lê. Kết quả, người của Ngân Chi đã tìm ra người trước.
Họ bắt Diễm Lê và nhốt cô ta trong một căn phòng, hằng ngày chỉ cho cô ta ăn một bát cơm trắng.
Vài ngày sau đó, đến khi Ngân Chi xử lý xong công việc và đích thân tới gặp Diễm Lê, khuôn mặt cô ta đã tiều tụy như người bệnh rồi.
Ngân Chi nhìn cô ta như vậy thì chẳng hề thương xót. Vừa bước vào căn phòng, cô đã đạp cho cô ta một cái rồi mắng chửi: "Thứ ngu ngốc! Vì hành động không có não cô mà anh ấy bị thương suýt mất mạng. Cô nói xem tôi phải xử lý cô thế nào đây, hả?"
Diễm Lê bị đạp vào bụng nên đau điếng, hơn nữa mấy ngày nay không được ăn no nên cô ta đã rất phẫn nộ. Vì vậy, trong lúc mất bình tĩnh, cô ta đã hét lên:
"Có giỏi thì cô g/iết tôi đi! Cô có dám không?"
"Cô đừng có quên, cô đã từng thề là sẽ bảo vệ tất cả người dân trên thế giới này. Bây giờ cô lại định g/iết tôi ư? Cô muốn phản bội lời thề à?"
Ngân Chi nghe thấy vậy thì bật cười rồi túm tóc Diễm Lê, giật mạnh một cái.
Diễm Lê đau đớn hét toáng lên, Ngân Chi thì nghiến răng nói:
"Này, tôi muốn bảo vệ người dân trên thế giới này, chứ không phải bảo vệ một kẻ xấu xa ngu ngốc đến từ thế giới khác như cô đâu."
"Cái... cái gì?" Diễm Lê trợn tròn mặt, không thể tin nổi mà nhìn Ngân Chi, "Cô nói thế là sao?"
"Còn chưa hiểu ra à?" Ngân Chi nói, "Chuyện cô là người của thế giới khác đến đây, và mục đích của cô là cướp đi Đình Du của tôi, tôi đã biết từ lâu rồi."
"Sao... Sao cô lại biết chứ?" Diễm Lê hoang mang nói không nên lời trong giây lát. Nhưng rất nhanh sau đó, cô ta lại trừng mắt nhìn Ngân Chi.
"Cô biết rồi thì sao chứ? Tôi cũng đâu có làm gì sai? Hiện tại cô và Đình Du vẫn chưa là gì của nhau, tôi muốn anh ấy thuộc về tôi thì cũng đâu có gì sai trái?"
Ngân Chi nhíu mày, không khí xung quanh liền trở nên lạnh lẽo. "Bây giờ anh ấy chưa là người yêu của tôi, nhưng đã biết rõ trong tương lai chúng tôi sẽ yêu nhau mà cô vẫn chen vào, vậy mà còn dám nói là không làm sai gì à?"
Diễm Lê không khỏi sợ sệt trước thái độ của Ngân Chi, thế nhưng cô ta vẫn gân cổ cãi: "Nhưng tôi yêu anh Đình Du! Tôi thật sự yêu anh ấy và xứng đáng hơn cô!"
"Yêu thì có thể cướp người yêu của người khác à? Hơn nữa cô bảo cô yêu anh ấy ư?" Ngân Chi tức giận mà quát to: "Yêu anh ấy mà lại bỏ mặc anh ấy à? Yêu anh ấy mà bỏ chạy, để anh ấy lại một mình sao?"
Diễm Lê bị quát thì sợ đến chảy nước mắt nhưng vẫn già mồm: "Đó... Đó là vì tôi ở lại cũng đâu có ích gì... Tôi cũng đâu mạnh giống như cô... Nếu mạnh như cô thì tôi cũng không bỏ mặc anh ấy rồi... Cô chỉ ỷ mình mạnh nên mới dám nói như vậy thôi..."
Nghe đến đây, Ngân Chi liền biết Diễm Lê đã hết thuốc chữa rồi. Cô lạnh lùng dùng phép thuật, chuẩn bị cho cô ta nếm thử nỗi đau mà Đình Du đã phải trải qua.
Thế nhưng, cô lại nghe thấy cô ta bảo: "Cô có quyền gì để nói tôi chứ! Trong tương lai cô cũng sẽ bỏ anh ấy lại thôi!"
Nghe vậy, Ngân Chi liền dừng tay lại, cau mày hỏi cô ta: "Gì cơ?"
Diễm Lê vừa lùi lại vừa nói: "Trong tương lai, cô cũng sẽ bỏ anh ấy đi, khiến cho anh ấy đau khổ đến c/hết..."
"Không thể nào!" Ngân Chi khẳng định, "Tôi sẽ không bao giờ làm như thế!"
"Cô sẽ như thế đó!"
"Không!" Ngân Chi tiến đến trước mặt Diễm Lê rồi dõng dạc nói: "Dù trong bất cứ trường hợp nào tôi cũng sẽ không bỏ anh ấy lại, bởi vì tôi yêu anh ấy. Dù có hy sinh cả tính mạng, tôi cũng sẽ bảo vệ anh ấy."
"Haha... Xem ra cô vẫn chưa tưởng tượng ra mình sẽ bỏ lại Đình Du như thế nào nhỉ?" Diễm Lê nở một nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ, "Bảy năm sau, vào lúc tình cảm giữa cô và anh ấy sâu đậm nhất, cô đã bỏ anh ấy đi đấy! Cô đã c/hết, và không bao giờ có thể gặp lại anh ấy nữa!"
Ngân Chi sững sờ.
Sững sờ một lúc rất lâu.
Cô nhìn chằm chằm vào Diễm Lê, sau đó thì hỏi hệ thống: [Cô ta nói thật sao? Bảy năm sau... tôi sẽ ch/ết sao?]
Hệ thống im lặng hồi lâu. Ngân Chi có thể cảm nhận được sự chần chừ của nó.
Tới lúc cô tưởng rằng nó sẽ cứ im lặng mãi, âm thanh máy móc của nó lại vang lên: [Đúng. Cô sẽ hy sinh tính mạng mình để bảo vệ mọi người.]
Ngân Chi ngỡ ngàng, mặt cắt không còn giọt máu, đến cả việc hô hấp cô cũng cảm thấy khó khăn.
Nhận ra Ngân Chi đã bị ảnh hưởng bởi lời nói của mình, Diễm Lê lại tiếp tục:
"Cô có biết sau khi cô c/hết Đình Đu đã đau khổ lắm không? Anh ấy vẫn sống, nhưng sống trong nỗi đau, sống không bằng c/hết."
"Rồi một năm sau khi cô ra đi, anh ấy đã hoàn toàn kiệt quệ. Anh ấy không chịu nổi nữa nên đã đi theo cô luôn đấy!"
[Những lời này cũng là thật sao?] Ngân Chi cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại, trái tim thì đập mạnh như muốn nổ tung.
Hệ thống đáp: [Đúng vậy.]
Trái tim Ngân Chi liền đau đớn như bị giẫm nát.
Cô có thể chấp nhận chuyện mình hy sinh, nhưng cô không thể chịu nổi khi biết Đình Du sẽ đi theo mình.
Cô không muốn anh c/hết, cô cũng không muốn anh đau khổ, cô muốn anh được sống hạnh phúc.
"Cô nên buông tay anh ấy đi, cô không muốn anh ấy chết mà, phải không?" Diễm Lê muốn thuyết phục Ngân Chi, " Hãy nhường anh ấy cho tôi, tôi sẽ đối xử tốt với anh ấy."
Nghe đến đây, Ngân Chi liền thay đổi thái độ. Cô túm lấy cổ áo Diễm Lê rồi nhìn thẳng vào mắt cô ta mà nói. "Đừng mơ!"
Diễm Lê định khuyên nhủ tiếp, nhưng cô ta chợt nhận ra ánh mắt Ngân Chi đã trở nên lạnh lùng đến đáng sợ, bàn tay cô cũng túm cổ áo cô ta càng chặt hơn. Vì thế, cô ta đành phải ngậm miệng lại, không dám hé răng nói nửa lời nữa.
...
Ngân Chi rời khỏi phòng giam và trở về biệt thự.
Đến lúc bước vào phòng mình, cuối cùng Ngân Chi cũng không thể giả bộ mạnh mẽ được nữa. Cô ngồi sụp xuống sàn, ánh mắt lạnh lùng vừa rồi dần dần trở nên u ám và tuyệt vọng.
Cô yêu cầu hệ thống kể hết mọi chuyện trong nguyên tác cho mình, hệ thống đồng ý kể cho cô nghe.
Hóa ra, trong cuốn tiểu thuyết này có một nhân vật phản diện cực kỳ mạnh. Hắn có khả năng tạo ra những bản sao của bản thân và sai khiến chúng làm việc xấu. Tất cả những pháp sư mặc áo đen hoành hành trong suốt thời gian qua chính là bản sao của hắn, bao gồm cả tên đã khiến Đình Du bị thương.
Trong tương lai, sức mạnh của hắn càng lớn hơn, số lượng bản sao được tạo ra cũng nhiều và mạnh hơn hiện tại. Cái chết của phụ tá Ngân Chi cũng là do những bản sao đó gây ra.
Bảy năm sau, khi phát hiện ra nơi ẩn nấp của kẻ phản diện, Ngân Chi đã cùng các pháp sư mạnh khác đến đó để chiến đấu với hắn.
Tuy nhiên, nơi hắn trú ẩn chính là thánh địa của thế giới này. Người sống trong thánh địa được nuôi dưỡng bởi nguồn sức mạnh vô tận tại nơi đây, nhưng không phải ai cũng có thể bước chân vào thánh địa được. Chỉ có những người đặc biệt, được trời cao chọn lựa mới có thể bước vào thánh địa.
Trong tiểu thuyết, trời cao chỉ chọn ra ba người. Ba người này có một điểm chung, đó là đều có một vết bớt màu đỏ đằng sau gáy.
Người thứ nhất là kẻ phản diện, người thứ hai là Ngân Chi, còn người thứ ba chính là Đình Du.
Trong nguyên tác, nhờ việc ngày ngày sống trong thánh địa nên sức mạnh của kẻ phản diện đã vượt ngoài sức tưởng tượng. Ngân Chi biết nếu đợi càng lâu, nguy cơ thế giới này bị hắn hủy diệt sẽ càng lớn.
Thời điểm đó, Ngân Chi cũng đã phát hiện mình là người được trời cao lựa chọn, cho nên cô bèn lập kế hoạch một mình chiến đấu với kẻ phản diện.
Tuy nhiên, Ngân Chi vẫn biết rằng mình không thể đánh lại hắn. Cho dù có ba người mạnh như cô chiến đấu cũng không thể nào chiến thắng được.
Sau đó, Ngân Chi lại tình cờ phát hiện ra sau cái đình Du có vết bớt đỏ. Khi anh mới sinh ra, vết bớt rất mờ và không thể nhìn thấy bằng mắt thường, đến tận khi anh trưởng thành thì vết bớt mới hiện lên rõ. Bình thường anh lại để tóc dài, vừa đủ để che đi phần gáy nên người khác không thể nhìn thấy vết bớt, mà chính anh cũng không hề biết đến vết bớt của mình.
Còn Ngân Chi - người đã phát hiện ra thì vẫn im lặng, bởi cô biết mình và Đình Du có hợp sức thì vẫn không thể chống lại kẻ phản diện. Cô đã cảm nhận được rằng muốn chiến thắng thì phải có sự hy sinh, cho nên cô không muốn anh bị cuốn vào vòng xoáy này.
Cuối cùng, cô đã lén học một loại c/ấm thuật. Thứ phép thuật bị c/ấm đó giúp người dùng hấp thụ được một lượng sức mạnh rất lớn để tấn công kẻ thù. Nhưng đồng thời, người dùng cũng sẽ phải gánh chịu đòn tấn công nặng gấp hai lần so với những gì kẻ thù phải hứng chịu.
Chương cuối cùng của tiểu thuyết, Ngân Chi đã thật sự dùng loại c/ấm thuật đó. Cô đã hạ gục kẻ phản diện, nhưng chính cô cũng phải nhận lấy kết cục bi thảm.
Đình Du xông vào thánh địa để tìm Ngân Chi thì chỉ thấy được t/hi thể của cô. Giây phút phát hiện ra trái tim cô không còn nhịp đập, Đình Du cũng đã không còn hy vọng để sống nữa.
Anh bế cô ra khỏi thành địa và định gieo mình xuống sông, nhưng mọi người đã ngăn anh lại. Họ khuyên anh rằng phải cố gắng tiếp tục sống, hãy sống vì Ngân Chi, nếu không sự hy sinh của cô sẽ uổng phí. Ba mẹ Đình Du cũng đã khóc rất nhiều để khuyên anh, hai người bảo rằng Ngân Chi cũng mong anh sống tốt, thế nên anh đành phải tiếp tục sống.
Nhưng cuối cùng thì một năm sau, Đình Du vẫn không thể sống trong nỗi đau được nữa. Anh cảm thấy chắc Ngân Chi cũng sẽ không muốn anh phải đau khổ từng ngày như thế, vậy nên anh đã quyết định đi gặp cô.
"Ngân Chi, anh nhớ em nhiều lắm."
"Ngân Chi, trái tim anh đau lắm."
"Ngân Chi, em không muốn anh phải đau khổ nữa, em cũng không nỡ nhìn anh phải đau khổ, đúng không?"
"Ngân Chi, hãy cho anh được đi tìm em nhé."
"Ngân Chi, anh yêu em."
Đó là những gì Đình Du đã nói ở phần kết truyện.
Và rồi sau khi nói những lời đó, anh đã thật sự đi tìm Ngân Chi.