Giấc Mơ Hai Phút

Chương 2: Ký ức đầu tiên

Đúng vào cái tuần đó là lớp bọn tôi trực tuần, tôi cũng hay nói chuyện với cậu ấy khi chạm mặt nhau lắm, tôi còn có ấn tượng vào chiều thứ 2...

Tôi vô ý quệt tay vào cái chổi bị gãy, ngón tay bị rách nhẹ, nhưng mà nó cũng chả là gì đối với tôi...

Gần cuối buổi chiều, tôi gặp cô ấy...

"N, tao sứt tay rồi, chảy máu kìa.." Tôi kể khổ (Làm nũng)

"Mày sao mà sứt? Đâu đưa tay ra tao xem, cẩn thận chút đi, băng bó vào." Tôi còn nhớ rõ mặt cậu ấy hiện vẻ khá lo lắng, bình thường thì đối với mấy đứa bạn cậu ấy chắc chỉ không có chuyện đó đâu (Tôi hay lén để ý cô ấy)

Sau đó tôi lại lon ton chạy ra sau khu A dọn tiếp, cái vết thương đó nó ít ấn tượng đến mức tôi còn chả nhớ là tại sao lại bị sứt tay.

Cái lúc đó tôi không biết là cậu ta khá thích tôi, đầu óc con trai bọn tôi đơn giản lắm nên thường thì sẽ không biết đâu, và cô ấy còn ít nói nữa..

...

Thứ 5, chiều ngày 1 tháng 2

Cả lớp mới dọn dẹp cả trường xong, tiếp đó chính là vòng quay "may mắn" chọn ra người hôm sau phải đi dự cái gì đó ở trường. Mà hôm sau lại nghỉ cả ngày nữa.

Tôi còn nhớ cô chủ nhiệm đã nói là "Đứa nào phạm lỗi thì đi hết."

Tôi nhớ lại là đúng sáng thứ hai mới đi học muộn xong, điểm danh muộn đúng 1 giậy, trò đời hahaha..

Tôi đã trốn, vâng là trốn vô nhà vệ sinh giả vờ vuốt tóc, cầu cho quay nhanh nhanh đi.

Sau đó tôi đi ra, và có quay trúng tôi, nhưng đợi trước đi rồi nên được tha, thở nhẹ một hơi rồi chạy vào nhà xe.

Do hồi nãy đi "vuốt tóc" nên tôi chưa kịp lấy xe, thành ra nhà xe vừa tối vừa lạnh, còn mỗi xe tôi. Phóng xe thật nhanh ra ngoài, phát hiện mấy đứa nhận dọn dẹp ngoài cổng trường quên quét cổng trường.

Thành ra cả lớp phải ở lại một lúc, tôi tiện phóng xe sang bên cạnh cậu ấy đó...

"Huhu, mai tao phải đi dự rồi.." Thấy tôi, cậu ta có vẻ hơi mếu, giọng hơi nhẹ. Hiếm thấy bạn này như này nha...

"Mày đi hả? Tưởng không đi."

"Ừm..tao muốn ở nhà hơn, đi một mình chán lắm."

Tôi có linh cảm gì đó, theo phản xạ đáp:

"Mày muốn đi với tao hả?"

Cô ấy im lặng, tôi còn tưởng tôi nói gì làm cậu ta giận cơ, ca đấy hơi sợ thật.

...

Buổi tối

Tôi hẹn với mấy ông bạn đi dạo tối, trong lúc rảnh tay, tôi đã nhắn với cậu ấy rằng...

- Chúc bạn mai đi vui vẻ nhé=))

- =))không vui

Đó là mở đầu cho cuộc trò chuyện qua tin nhắn của chúng tôi.

Sau một lúc trò chuyện, cậu ấy nhắn:

- M có đi chơi hội không

- Hội gì nhỉ -)?

- Hội hoa đào ý

Lúc này tôi lại quay ra nhắn với bạn nên không để ý cậu ta lắm, cậu ta lại nhắn:

- Ê giúp t làm toán đi m:))

- T ngu lắm, t không biết gì cả

- M xạo vừa thôi

- Thật mà

- Điểm lúc nào cũng cao chót vót, bảo không biết đi:))

- T không biết thật, tại ăn may thôi=))

- Éo tin=))

- Phải tin t

- Giúp t đi, t muốn về sớm

- Trốn đi chơi với t nhá

- Đi đâu cơ?

- Đi hội đi-))

Vừa nhắn câu này xong thì thấy sai sai, aa bỏ mẹ lỡ dụ dỗ con nhà người ta rồi.

- Không biết mẹ có cho đi không

- Thôi hơi muộn rồi

- Ê được đi rồi này:))

Tôi không nghĩ là cậu ta sẽ đồng ý đâu, và tôi chỉ tiện miệng rủ thôi, sau đó thì tôi đưa cho bạn ý số điện thoại. Rồi đúng lúc bạn đến nên đi luôn với bạn.

Đỗ xe vào một góc, mẹ ơi cái hội đông nghìn nghịt người, may vẫn có chút tiểu xảo đỗ xe vào nơi an toàn. Tiếp đó cô bạn đó gọi điện thoại cho tôi, mà tôi miêu tả vị trí của tôi như cận phuc ấy. Nên tôi sẽ tìm cậu ta.

Có một ông bạn nghe tôi gọi điện với cậu ấy liền tò mò hỏi:

"Bạn đó nằm trong "kế hoạch" của mày à?"

Tôi: ???

Chưa có kế hoạch gì nhá, chỉ là tiện rủ đi chơi thôi, tiện thôi tiện thôi, càng đông càng vui mà.

Mà cái ngoại hình này của tôi rất khác so với trên lớp, hai đứa đã gặp nhau trong "hình dạng thật" bao giờ đâu. Tôi đi dẫn đường cho hai ông bạn thân (bạn khác) theo sau tôi, không ngờ người nhận ra tôi là cô ấy, ôi mẹ nó tôi không nhận ra cậu mà cậu nhận ra tôi.

Cậu ta đi theo với em họ nữa cơ, làm tôi cứ tưởng...

Cậu ta hôm nay thả tóc luôn hả, thảo nào tôi không nhận ra, nhìn cũng... Dễ thương...

Đang âm thầm đánh giá, cậu ta lao đến dùng hai tay bám vào cánh tay trái tôi rồi nói nhỏ "Đi đâu đi!".

Tôi thì ngại đỏ hết cả mặt, thề lúc đó không dám quay lại nhìn mặt cậu ấy, ngại khϊếp luôn ấy, chỉ kêu nhỏ vài tiếng:

"Này...này....tay..tay kìa..." Ý là nhắc nhở cô ấy bỏ tay ra.

"Tao sợ lạc mày thôi..."

Tôi tâm trí hỗn loạn, chả nghĩ được gì, quay ra nhìn ông bạn đứng gần nhất để cầu cứu, ánh mắt kiểu "ngài, ngài cứu tôi với, tôi sắp không trụ nổi.."

Em họ của cậu ấy thì không phải bàn luôn, đứng một bên nhìn trời nhìn đất, kiểu như hai cô cậu chả là cái bựa gì trong mắt tôi.

Tôi lại nhìn sang ông bạn còn lại, trong đầu cố gắng đối thoại nội tâm với bạn đó: "Hey bro, mày vẫn là hiểu tao nhất mà, xin người!"

Ông bạn này thì không hiểu, mặt vẫn ngây thơ, mắt chắc chưa nhìn thấy cô bạn đó bám tay tôi.

Ngại, thề luôn giữa nơi đông người khoác tay như này làm cái thằng chưa biết yêu là gì nó thật là ngại vốn lài.

Tôi vô hồn đi xuống cuối đường, thấy ít người đi thì dừng lại, rồi lại nghĩ xem nên đi đâu..

"Hay là quay lại đi." Tôi nói nhỏ.

A! Cuối cùng ông bạn đứng gần nhất đã di chuyển, với bộ não chả còn gì trong đầu của tôi thì đó chả khác nào cứu tinh và liền đi theo, ồ vâng cái ông này như muốn trêu ngươi tôi, đi vào cái đường bựa bựa nào ấy, coi xe máy như là không khí, chạy bộ lạn lách như kiểu đường này rộng, bố mày thích đi như nào thì đi.

Giờ thì hay, thanh niên thừa cơ hội trốn mẹ luôn.

Tôi đi xuống khỏi vỉa hè và rút cái điện thoại ra, đã hơn 9 giờ tối rồi, sau khi chạy như thế thì tôi cũng lấy lại quyền kiểm soát não bộ, mạnh dạn đan ngón tay vào tay cô bạn, tay bạn ấy cứng đờ một chút rồi cũng đan theo.

"Đi..đi vào xem nhá?" Tôi nhìn xuống đất hỏi, không dám nhìn mặt đâu.

Cậu ấy gật đầu, sau đó tôi lại quay nhìn đằng sau, là em họ của bạn ý, với hai ông bạn tôi, tôi lại nhìn xuống tay đang nắm của mình, thực sự cảm thấy có chút tội lỗi.

Đứng xem được vài phút thì hết hội luôn, dòng người tưng bừng giải tán, đông vl thề.

Cô bạn tách tay tôi ra, nói với tôi: "Tao về nhé, muộn rồi."

"Được rồi về đi về đi." Tôi vừa nói vừa dùng hai tay giữ vào vai cậu ấy rồi xoay ngược lại, trả lại "cục" này cho em họ bạn ấy.

...

Tôi đứng dưới cầu ngầm với hai ông bạn thân, thề luôn lúc đó nhìn biểu cảm tôi cứ chúa hề sao ấy.

Tôi dùng tay phải cầm lấy tay trái giơ lên cho anh bạn thân chơi lâu nhất xem: "Đm bàn tay tao giữ gìn trong sạch 15 năm..nay còn đâu..." Cái cảm giác vừa vui sướиɠ, vừa tiếc hận vẫn làm tôi nhớ haha.

Thanh niên cũng chỉ cười cười rồi nói vài câu, còn ông bạn bên kia tuy không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng lại tự tìm một góc ngồi, dáng ngồi chuẩn sadboy chính hiệu (giơ ngón tay cái)

...

23:03

Tôi mở cửa vào trong nhà, nằm lên giường, nãy đi cũng khá là mệt mỏi, mở điện thoại lên thấy dòng thông báo messenger với nội dung "m đã về nhà chưa?" bỗng cảm thấy trong lòng có một chút ấm áp.

Cái lúc đó tôi vẫn chưa có tình cảm gì đâu, nói chung vẫn cứ coi là bạn bè ý, mặc dù thấy cậu ta thì tôi vẫn còn hơi ngại ngùng một chút. Tôi mở điện thoại ra, trả lời tin nhắn:

23:05

- Đã về=)

- M sướиɠ lắm, mai không cần phải đến trường sớm

- Hoan hô:))

- T vẫn muốn ngủ ở nhà hơn

- Tối nay m dám cầm tay t, có ý gì?

- T sợ lạc m thôi, tay m ấm ghê

Trong đầu tôi kiểu: đọc mà thấy cứ sao sao, tại sao lại sợ lạc được nhỉ? Hmm....

- Đi sau t mà còn sợ lạc hử?

- Sợ chứ

- Sao m nhận ra t được hay thế nhỉ?-)

- Nhìn m cũng khác vãi, nhưng t vẫn nhận ra =))

- Vãi

- M đã từng đi chơi với ai khác giới chưa?

Đọc xong tôi cảm thấy hơi bối rối, nếu có chắc chỉ với mấy đứa em họ nên tôi trả lời đại vậy.

- Chưa

- Đi với t thấy thế nào?

- M làm t ngại -))

- Sau đi tiếp không

Giờ phút này, tôi cảm thấy yêu đời lắm, vô cùng yêu đời, nếu có thể đi tiếp thì ngại gì haha.

- Có đi hehe

- Thôi đi ngủ đi, muộn rồi, có gì nói sau nhé

- Tí t ngủ, m ngủ đi

- Bye

Úi giời, đúng là tuổi trẻ, cái mặt cười cười không sao che giấu được. Nhưng mà càng đặt trái tim vào sâu...thì càng khó rút ra, cho đến bây giờ nó vẫn là một vết sẹo mãi không khỏi đấy.

*Upload chương 2/3*