Mạnh Vô Ưu lại lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật: “Trong không gian giới tử này có một số linh thạch, đan dược và linh thực, còn có một số thịt yêu thú các kiểu, bây giờ con vẫn chưa tích cốc, nếu muốn ăn thì tự xử lý, thịt yêu thú có một chút linh khí, con ăn vào sẽ tốt cho sức khoẻ của con đôi chút.”
“Đan dược có thể dùng lúc thăng cấp, còn có một số Bổ Linh Đan, Ngưng Thần Đan, Dưỡng Nguyên Đan, Cố Nguyên Đan và Bồi Nguyên Đan, con xem khi nào cần thì có thể lấy ra sử dụng.”
“Đúng rồi, còn có vũ khí.” Mạnh Vô Ưu không biết từ đâu lấy ra một thanh trường kiếm, thân kiếm trắng sáng tựa như tuyết, xung quanh toát ra ánh sáng nhàn nhạt.
“Thanh huyền kiếm này con dùng trước đi, với tu vi hiện tại của con, linh kiếm e là không thể khống chế.”
Kiếm ở đại lục Luyện Nguyệt dựa theo cấp độ để chia thành thiết kiếm, thanh kiếm, huyền kiếm, linh kiếm và linh kiếm pháp bảo.
Đừng nói nàng chỉ là Luyện Khí, cho dù đến Kim Đan cũng không thể sử dụng linh kiếm, hơn nữa sở hữu một viên ngọc tốt sẽ có tội, nếu nàng cầm một thanh kiếm tốt như vậy đi trên đường, không phải giống với những đứa bé ôm vàng trên phố xá náo nhiệt sao?
Lại nhìn những linh thạch trong không gian giới tử lóe mù mắt người kia, thật sự có rất nhiều, đếm cũng không hết, tất cả đều là linh thạch thượng phẩm.
Điều này khiến cho Lục Linh Du, người đã mất nhiều ngày quần quật làm ra mấy trăm viên linh thạch hạ phẩm không nhịn được thở dài.
Quả nhiên, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.
Cho dù Thanh Miểu Tông có nghèo đến đâu, người trên đỉnh núi chắc chắn sẽ không nghèo.
Người sư phụ hào phóng này vừa vung tay đã hơn một ngàn linh thạch thượng phẩm, thật sự khiến nàng vô cùng kinh ngạc.
Lục Linh Du nào đâu biết rằng, những linh thạch đó gần như đã là nửa tài sản của Mạnh Vô Ưu, đường đường là chủ của một ngọn núi lại chỉ có chút tài sản như vậy, ông không nghèo thì ai nghèo.
“Đa tạ sư tôn. Đồ nhi chắc chắn sẽ tu luyện thật tốt, không phụ sự kỳ vọng của sư tôn.”
“Ừm.” Mạnh Vô Ưu hài lòng gật đầu.
Thứ cần chuẩn bị đã chuẩn bị hết rồi, ông cảm thấy cho dù mình bỏ mặc nàng 10 năm 20 năm, đệ tử này có lẽ cũng có thể tự lực cánh sinh.
“Được rồi, nếu con còn gì chưa hiểu, nhân lúc vi sư ở đây thì hỏi đi.”
Mạnh Vô Ưu cũng chỉ thuận miệng nói như vậy, không ngờ Lục Linh Du thật sự nghiêm túc suy nghĩ: “Đồ nhi quả thật có một số vấn đề muốn thỉnh giáo sư tôn.”
“Ừ, con nói đi.” Được rồi, nhận cũng đã nhận, hôm nay chỉ điểm cho nàng một chút, dù sao cũng chỉ là vài câu hỏi nhập môn mà thôi.
“Đệ tử có thể đi lên tầng hai của thư viện không?”
Vừa rồi lúc Mạnh Vô Ưu giới thiệu, nàng đã nhìn sơ qua một chút, sách ở tầng một khá đầy đủ, cho dù là công pháp, thân pháp, kiếm quyết hay là sách nói về phù trận, đan khí, đều có tất cả.
Nhưng vua thi đua họ Lục như nàng sẽ dễ thỏa mãn sao?
Đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Mạnh Vô Ưu trầm ngâm một chút: “Nếu con xem hết sách ở tầng một rồi thì cứ lên tầng hai.”
Mặc dù sách ở tầng hai không phải thứ mà tiểu đệ tử có thể đọc hiểu, nhưng nàng chính là đại đệ tử của mình, chút mặt mũi này vẫn nên có.
Lục Linh Du lại cảm ơn ông lần nữa, sau đó nói thêm: “Con còn một chuyện nữa, linh căn của đồ nhi hình như gặp vấn đề, mong sư phụ có thể giải thích thắc mắc của con.”
Ông biết chuyện nha đầu là ngũ linh căn, linh căn còn khuyết thiếu, cũng biết tình huống của nàng muốn chữa trị dường như vô vọng, đoán chừng cần ông an ủi.
“Vết sẹo màu xám trong ngũ linh căn của đệ tử đã to ra.”
“Con không cần quá lo lắng, nếu đã như vậy rồi chi bằng nên nghĩ... Cái gì?”
Nét thân thiện trên mặt Mạnh Vô Ưu cứng đờ trong thoáng chốc: “Con nói vết sẹo trong linh căn của con to ra???”
“Đúng vậy.”
“Ngoại trừ vết sẹo to ra thì cơ thể cũng không có chỗ nào không ổn, đệ tử ngu dốt, không biết vấn đề bắt đầu từ đâu.”