Tiểu Sư Muội Phản Nghịch Không Muốn Đội Nồi Thay Nữ Chủ Nữa

Chương 27

Nàng đánh ấn ký của linh khí lên, sau khi dùng thần thức thâm nhập thì lập tức vui mừng: “Không gian lớn vậy sao?!”

Ước chừng to hơn gấp đôi những cái nhìn thấy trên chợ đen.

Không gian lớn như vậy, nàng không cần đem theo sọt khi hái thuốc nữa rồi.

Lục Linh Du nể mặt dựng ngón cái với cậu: “Giỏi quá.”

Tô Tiện kiêu ngạo nói: “Hừ, tay nghề của ta không cần phải nói.”

“Muội hái bao lâu rồi? Nếu không mệt thì lại hái thêm một chút, lần này cố gắng làm 2000 3000 bình.”

“Vậy không cần đâu, mới mấy ngày thôi, đồ chúng ta đưa cho bọn họ lúc trước chắc vẫn còn chưa bán hết."

“Vậy bán cho những cửa hàng đan dược khác, cũng đâu phải chỉ có mỗi nhà bọn họ.” Tô Tiện hiển nhiên đã nghèo đến điên rồi, mỗi khi có cơ hội kiếm tiền thì giống như được tiêm máu gà vậy.

“... Được rồi.” Lục Linh Du miễn cưỡng đồng ý, dù sao mỗi lần làm nhiều một chút là có thể tập trung giải quyết vấn đề linh căn trong khoảng thời gian rất dài, nhiều đan dược tạm thời bán không hết thì cũng có thể cất trữ.

Hai người cùng nhau hùng hục hái thuốc đến trời tối, sau đó lại từ trời tối đến hừng đông, rồi đến khi mặt trời lên cao, bọn họ mới hái hết thuốc ở trên đỉnh núi.

Cuối cùng hai người giúp nhau xuống núi.

Lục Linh Du thảm hơn một chút, nàng đau lưng, đau chân, đói bụng, còn đầu váng mắt hoa.

Hai người khập khiễng đi đến Thiện Đường, sau khi ăn uống thả cửa, lúc này Lục Linh Du mới ôm bụng nói.

“Tô sư huynh, huynh có biết nhiều về chuyện linh căn khuyết thiếu không?”

Tô Tiện biết nàng có linh căn khuyết thiếu cho nên hỏi: “Sao vậy? Muội muốn chữa trị cho linh căn sao?”

“Theo những gì ta biết thì có một số linh căn có thể cải thiện đôi chút thông qua đan dược và linh thảo, nhưng số còn lại thì không có cách.”

Tình huống của Lục sư muội thật ra cậu đã hỏi qua sư phụ nhà mình: “Tình huống của muội có lẽ sẽ phức tạp hơn một chút, đoán chừng...” Không đùa được.

“Ta chỉ muốn hỏi trong quá trình tu luyện hoặc thăng cấp có thể tăng thêm số khuyết thiếu của linh căn hay không thôi?”

“Hả?” Câu hỏi này khiến Tô Tiện bị nghẹn.

“Sao lại hỏi thế? Muội tu luyện đã xảy ra sự cố gì sao?” Tô Tiện dùng thần thức cảm nhận một chút, “Không phải muội đã Luyện Khí tầng bốn rồi à?”

“Không biết có được tính là sự cố hay không, ta quả thật đã đột phá, nhưng sau khi đột phá, vết sẹo trên linh căn của ta lại lan ra.”

“Sao có thể?”

“Ta chưa từng nghe nói đến loại tình huống này.”

Lục Linh Du nhăn mặt: “Ngay cả huynh cũng không biết. Haiz, thôi, kệ đi. Quan sát thêm chút nữa, hiện tại cũng không ảnh hưởng đến chuyện tu luyện của ta.”

“Sao có thể mặc kệ chứ?” Tô Tiện đột nhiên đứng lên, kéo Lục Linh Du đi ra ngoài, “Đi, ta dẫn muội đi hỏi sư phụ. Ông ấy chắc chắn biết.”

“Như vậy có được không?” Đó chính là chưởng môn đấy, người ta trăm công nghìn việc, sẽ quan tâm đến chuyện của một đệ tử ngoại môn hay sao?

Tô Tiện vỗ ngực: “Yên tâm, sư phụ của ta rất tốt. Nhanh lên nhanh lên, đứng vững.”

Tô Tiện khống chế trường kiếm, bay vèo vèo lêи đỉиɦ núi, đi thẳng đến chủ phong.

Những ngọn núi bên dưới nhìn từ trên không xuống giống như những đốm nhỏ màu xanh, sau khi bay nhanh qua những rặng núi, Tô Tiện phanh gấp, trường kiếm vung lên 180 độ đáp xuống lối vào chính điện của chủ phong.

Lục Linh Du vỗ trái tim nhỏ của mình mới đi xuống từ trên trường kiếm, nàng nhìn thấy hai nam nhân đang đứng ở cổng lớn không biết từ khi nào.

Một người trong đó trông khoảng bốn mươi tuổi, hai bên thái dương có vài sợi tóc bạc, vốn là một người có dung mạo nho nhã hiền từ, nhưng bây giờ lại gầm lên với vẻ mặt hung dữ: “Nếu như đệ không đồng ý nhận đồ đệ, ta sẽ chết cho đệ xem."

Người còn lại khoảng chừng ba mươi tuổi, khí chất lạnh lùng kiêu ngạo, vẻ mặt không phục.

Nghe thấy động tĩnh, hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía nàng và Tô Tiện.

Nam nhân mươi tuổi trong đó lạnh lùng chỉ vào Lục Linh Du, mở miệng nói: "Nếu một hai phải bắt ta nhận đồ đệ, vậy thì chọn nàng đi."

“...”

Trán của Lục Linh Du bị gió lạnh thổi qua chậm rãi xuất hiện một dấu chấm hỏi.