Sau khi Lục Linh Du và Tô Tiện trở lại Thanh Miểu Tông, hai người bọn họ đã đi bế quan.
Tô Tiện luyện chế túi trữ vật không gian, còn Lục Linh Du lại tu luyện Luyện Khí tầng bốn.
Trước lạ sau quen, lúc này tốc độ dung hợp năm loại linh khí của nàng nhanh hơn rất nhiều, linh khí màu xám lang thang ở trong kinh mạch, kinh mạch đã quen với loại linh khí sau khi dung hợp này, cũng không còn cảm giác khó chịu nữa.
Cảm giác vừa ấm áp vừa có chút nhẹ nhàng truyền đến, Lục Linh Du nhanh chóng tiến vào trạng thái.
Linh khí thay phiên vận chuyển theo kinh mạch, tốc độ càng lúc càng nhanh, linh khí trong đan điền bị tiêu hao một cách nhanh chóng.
Cơ thể nàng tự động bắt đầu điên cuồng hấp thụ linh khí xung quanh, linh thạch đặt bên cạnh dần dần trở nên ảm đạm, sau đó vỡ vụn thành từng viên một.
Không biết qua bao lâu, Lục Linh Du chỉ cảm thấy dây cung trong đầu phựt một tiếng, cuối cùng đột phá.
Linh khí điên cuồng vận chuyển dần dần yên tĩnh trở lại, cuối cùng quay về đan điền theo kinh mạch.
Lục Linh Du thở ra một hơi, nàng chưa kịp vui mừng, sau đó đã lập tức giật mình.
Lần này nàng nhìn thấy rõ ràng, không phải nàng tưởng tượng, sau khi nàng đột phá, vết sẹo màu xám trên linh căn của nàng đã lớn thêm một vòng nữa.
Ban đầu phía trên mỗi một linh căn chỉ có hai vết sẹo nhỏ cỡ viên trân châu, sau khi lên cấp, biến thành ba hạt trân châu.
Lục Linh Du: ???
Nàng kiểm tra bản thân một lần, ngoại trừ vết sẹo màu xám to ra, cơ thể dường như cũng không cảm thấy không khỏe chỗ nào.
Sau khi thăng cấp, sức mạnh kinh mạch cao hơn, linh khí trong đan điền cũng đầy đủ hơn, lúc linh khí vận chuyển cũng thuận lợi nhanh chóng hơn lúc trước rất nhiều.
Nhưng vì sao vết sẹo màu xám lại to ra chứ?
Nghĩ trăm lần cũng không ra, Lục Linh Du quyết định nếu có cơ hội sẽ đi tìm người hỏi một chút, trong số những người nàng quen biết, hình như chỉ có Tô Tiện là có thể sẽ biết.
Nhưng mà Tô Tiện ở chủ phong, chủ phong cách nơi đệ tử ngoại môn ở có hơi xa, nếu nàng tự đi qua đó, đoán chừng sẽ tốn một ngày đi đường.
Hơn nữa lúc trước Tô Tiện nói cậu muốn luyện khí, đến đó cũng chưa chắc có thể gặp được.
Nghĩ đến đây, nàng đè xuống nghi ngờ trong lòng. Quyết định chờ Tô Tiện chủ động đến tìm nàng.
Có kinh nghiệm nhập định lần trước, lần này nàng đã chuẩn bị trước một số loại trái cây và hạt, nhét lung tung một ít vào trong miệng, sau khi đè xuống sự đói khát khiến lòng người hoảng loạn, nàng chuẩn bị đếm số linh thạch còn dư lại của mình.
Sau đó.....
Nàng chỉ nhìn thấy một đống bột màu trắng trước mặt.
Vỡ hết rồi, ngay cả nửa viên cũng không sót lại cho nàng.
Ôm trái tim liên tiếp gặp đả kích của mình, nàng có hơi nghi ngờ cuộc sống này.
Sao người khác chỉ cần mười mấy viên linh thạch là có thể thăng cấp, mà đến lượt nàng phải hơn bốn trăm chứ?
Cho dù nàng là phế vật ngũ linh căn, cần chuẩn bị nhiều hơn người khác một chút, nhưng cũng không cần chuẩn bị nhiều như vậy.
Cũng may từ trước đến nay vua thi đua họ Lục chưa từng là người có thói quen đắm chìm trong những cảm xúc tiêu cực vô ích như vậy, dù sao lo lắng cũng không có ích gì, nàng sốc lại tinh thần rồi đi đến Thiện Đường lấy mấy cái bánh bao, sau đó đeo giỏ tre trên lưng tiếp tục lên núi hái thuốc.
Cho dù tu luyện có xảy ra sự cố gì thì việc tốn chút linh thạch cũng không sao.
Nàng một mình yên lặng hái thuốc ở trên núi, thỉnh thoảng có vài đồng môn đi ngang chỉ nhìn nàng vài lần rồi vội vàng đi qua.
Mọi người đều rất bận, ngoại trừ ngạc nhiên lúc đầu ra thì không có nhiều sức lực để lãng phí vào việc buôn chuyện và tò mò.
Lục Linh Du hái được hai sọt, lúc nàng chuẩn bị đưa thuốc vào phòng chất củi, Tô Tiện dẫm trường kiếm vọt vào đây.
“Ta đến phòng muội mà không gặp muội nên đoán muội ở đây.”
Tô Tiện cười tủm tỉm đưa một cái túi trữ vật màu xanh nhạt qua: “Này, ta luyện xong rồi. Quên hỏi muội thích màu gì, ta khá thích màu xanh lục.”
“Màu xanh rất đẹp.”
Lục Linh Du cũng không quan tâm màu gì, nàng chỉ quan tâm có dùng được thật không.
Nhưng mà màu này cũng khá xinh đẹp, kiểu dáng và tay nghề cũng không tồi, đẹp hơn những cái ở trong chợ đen nhiều.