“... Vậy à.” Hôm nay xem như được mở mang tầm mắt.
Lục Linh Du dựa vào tinh thần đi quan sát, quan sát hồi lâu đột nhiên hai mắt nàng sáng lên.
"Tô sư huynh, vị lão gia mặc đồ xám kia có phải rất có địa vị không, nếu ta muốn mua đồ bình thường không mua được, thì cứ đến chỗ ông ấy đúng không?"
Trong truyền thuyết, mỗi cái chợ đen đều có một đại lão bí ẩn, thực lực mạnh, danh vọng cao, nhân mạch rộng, muốn mua gì đều kiếm được, muốn tìm người nào ông ấy đều có thể tìm được, có lẽ bề ngoài của người đó nhìn rất bình thường, trông nghèo nàn như ăn mày.
Tuy nhiên ông ấy chính là vua biển cả của mỗi một cái chợ đen.
Tô Tiện đều bị mắt nhìn tinh khôn của Lục Linh Du làm cho kinh ngạc: "Sao muội thấy được?"
“Ông ấy không thèm rao hàng, còn dẫm lên hàng hóa của mình mà không thấy đau lòng nữa kìa.”
Mới vừa rồi, lão nhân kia dẫm một chân lên vũ khí trên sạp của mình, sau đó đưa mũi chân lên, tùy tiện đá đến bên cạnh.
Còn không thèm nhìn một cái.
Đâu phải dáng vẻ của người buôn bán.
Tô Tiện gật đầu: “Không sai, có điều muội muốn mua cái gì?”
"Tạm thời không mua." Đồ lão nhân này bán nàng mua không nổi.
Lục Linh Du nhớ kỹ diện mạo lão nhân, sau đó túm Tô Tiện đi chỗ khác.
Hai người họ không thấy được rằng, khoảnh khắc họ xoay người rời đi, lão giả hồi nãy họ bàn luận đã nhìn về phía này.
Đôi mắt ông ấy sáng lên: “Chậc, con nít thời nay thiệt là quỷ quái.”
Bây giờ thứ Lục Linh Du cần nhất là linh thạch với túi trữ vật.
Đệ tử ngoại môn sau khi nhập môn một năm, phải hoàn thành số lượng nhiệm vụ nhất định, mới có thể nhận một túi trữ vật loại nhỏ ở Chưởng Ấn Đường.
Hiện tại nàng không có túi trữ vật, vô cùng bất tiện.
Ví dụ như lúc hái thuốc, chỉ có thể dùng sọt, lúc xuống núi bán đan dược, cũng chỉ có thể mượn nhẫn không gian của Tô Tiện.
Chợ đen tuy có rất nhiều kẻ lừa đảo hét giá cao ngất trời, nhưng vẫn có thể trả giá. Nàng ôm tâm lý muốn thử một lần, đứng ở trước một cửa hàng bán pháp khí không gian, cầm một cái túi trữ vật nhỏ nhất, trông cũng xấu nhất.
“Ông chủ, cái này bán thế nào?”
“Mười viên linh thạch trung phẩm.”
Tay nhỏ của Lục Linh Du run lên, lập tức ném trả lại cho hắn ta.
Nếu không phải nàng cùng Tô Tiện đều là tu sĩ Luyện Khí chưa đến Kim Đan, nàng thật sự muốn túm lấy đối phương gào to: Sao không đi ăn cướp luôn đi.
Một viên linh thạch trung phẩm, có thể đổi được một trăm viên linh thạch hạ phẩm.
Trên người nàng tổng cộng chỉ có hơn bốn trăm viên linh thạch hạ phẩm.
Nàng không nói thêm gì chỉ lập tức rời đi.
“Ấy ấy ấy tiểu cô nương đừng đi.”
“Nếu ngươi thật sự muốn mua thì ta có thể giảm giá chút.”
“Giảm giá hai mươi phần trăm, giảm cho ngươi hai mươi phần trăm, còn tám viên linh thạch trung phẩm.”
“Không thì năm viên, năm viên cũng được, bán giá gốc không có lời luôn.”
“Bốn viên.”
“Ba viên, giá này là thấp nhất rồi.”
“Này, ngươi đừng chạy, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì.”