Mắt cậu sáng lên: "Lục sư muội, muội nói hay quá."
"Vậy nhận lấy đi, sau này thiếu linh thạch, chúng ta lại mang đan dược xuống bán."
Hai trăm mười viên linh thạch hạ phẩm, đối với một người đi đường vẫn không quên kiếm vài viên linh thạch như cậu, quả thực là niềm vui bất ngờ.
Tô Tiện cười không khép miệng được, vừa đi vừa khen nàng: "Lục sư muội, muội quả thực là một thiên tài."
"Tạm thôi." Lục Linh Du cười thẹn thùng, cuối cùng cũng nghe được lời khen thế này ở thế giới khác.
Đây mới là đãi ngộ mà Lục thánh học nên có.
Nhưng mà Lục Linh Du đắc ý chưa được một giây, đã nghe Tô Tiện nói: "Ta nhất định phải nói cho Lý trưởng lão, để ông ấy lại khen ngợi muội, làm cho mọi người đều biết muội là một thiên tài."
Lục Linh Du: "..." Nhớ tới "thông báo khen ngợi" toàn tông hôm bữa.
"Không được làm vậy.”
"Vì sao?" Tô Tiện khó hiểu: "Muội lợi hại như vậy, nên để mọi người đều biết chứ."
“Ta khá hướng nội, không thích bị mọi người chú ý.
"Nhưng..." Tô Tiện thực sự không hiểu vì sao có người thích sống ẩn, được mọi người sùng bái và khích lệ không phải rất sướиɠ sao?
Ngay cả khi bị người khác ghen ghét cậu vẫn cảm thấy sướиɠ lên mây.
Tuy nhiên, Lục sư muội không muốn, cậu cũng không ép buộc.
Cậu tỏ ra tiếc nuối: "Vậy được rồi."
"Nếu ngày nào đó muội đổi ý, cứ nói với ta."
Sẽ không có ngày đó đâu, Lục Linh Du thầm nói, thông báo phê bình... À không, thông báo khen ngợi gì đó, nàng xin miễn.
Được số tiền ngoài ý muốn, Tô Tiện vui vẻ nhất quyết dẫn Lục Linh Du đi dạo khắp nơi.
Đầu tiên hai người đến tửu lầu ở phố nam, gọi một bàn đầy thức ăn. Từ khi đến thế giới này, Lục Linh Du còn chưa được ăn một bữa cơm ngon.
Lúc ở thành Lạc Phong, ăn với tiểu nhị ở hiệu thuốc chỉ có cháo trắng rau xào, sau khi đến Thanh Miểu Tông, mỗi ngày lại là màn thầu bánh bao canh dưa muối.
Bụng nàng đã sớm thèm thuồng.
Lúc này nàng ăn bất chấp hình tượng, ăn hai má phình phình, miệng bóng nhẫy.
Tô Tiện cũng không nhường nhịn.
Tu sĩ phải đến Kim Đan cảnh mới có thể hoàn toàn tích cốc, Trúc Cơ về sau, có thể tự dùng Tích Cốc Đan, tuy nhiên đối với một người còn có ham muốn ăn uống như cậu, hương vị của Tích Cốc Đan, ai ăn là biết.
Hai người xử lý sạch hai bàn thức ăn, lúc này mới trong ánh mắt kinh ngạc của tiểu nhị, ễnh bụng đi ra khỏi tửu lầu.
"Tiếp theo đi đâu đây?"
"Về tông môn hả?"
"Về tông môn chán lắm, đi, sư huynh dẫn muội đi mở mang tầm mắt chợ đen trấn Thanh Phong."
Chợ đen à.
Vừa nghe đã thấy đây là một nơi vui.
Tất nhiên muốn đi.
Chợ đen ở chỗ giao giữa phố nam và phố đông, là một khu vực rất lớn, đồ vật giao dịch bên trong muôn màu muôn vẻ, mặt hàng còn nhiều hơn cửa hàng ở phố đông.
Lục Linh Du đi theo Tô Tiện từ con hẻm nhỏ chen chúc đi qua, nhìn thấy hai bên còn có người biểu diễn khai thông linh huyệt.
Chủ tiệm nhìn thấy ánh mắt tò mò của Lục Linh Du, vội vàng mời chào: "Tiểu cô nương, lại đây xem nào? Ta đây là nghề tổ truyền, truyền mười mấy đời, chuyên môn giải quyết vấn đề linh căn mỏng yếu, tốc độ tu luyện chậm, kinh mạch hẹp hòi, bảo đảm hiệu quả, không hiệu quả hoàn toàn, tiểu cô nương lại đây thử xem đi, bảo đảm ngươi vừa lòng."
Lục Linh Du trợn mắt há hốc mồm, kịch bản quen thuộc này?
"Đừng nghe hắn." Tô Tiện túm lấy nàng đi về phía trước: "Toàn là kẻ lừa đảo."
Lục Linh Du gật đầu, nàng đương nhiên biết người nọ là kẻ lừa đảo.
Nếu vấn đề linh căn dễ dàng giải quyết như vậy, các đại tông môn sẽ không coi đệ tử đơn linh căn và song linh căn là bảo bối.
Nàng chỉ tò mò: "Hắn không sợ bị đánh sao?"