Lục Linh Du dừng bước chân, khuôn mặt nhỏ đơ ra: "Hôm qua không phải năm viên linh thạch hạ phẩm sao?"
Người kia lộ ra hàm răng trắng: "Hôm nay là ngày các tông môn lớn tuyển chọn đệ tử ấy mà. Bây giờ giá cả đều thế này, đợi ta đi rồi, lát nữa giá vé thuyền khai vân kia sẽ là mười lăm viên linh thạch hạ phẩm."
Như để xác minh lời mình nói, một tiếng xé gió vang lên, một con thuyền có hình đầu phượng đuôi cá khắc hoa văn mây bay xuống. Người đàn ông trên thuyền cất giọng rao.
"Thuyền bay sắp khởi hành, đến Thanh Miểu Tông chỉ cần mười lăm viên linh thạch hạ phẩm, đến Lăng Vân Các ba mươi viên, thoải mái an nhàn ngắm phong cảnh đẹp, các vị quý khách nhanh tay, quá hạn không chờ."
Người lái phi kiêu cười phớ lớ: "Cô nương, ta không lừa ngươi đâu, ta nói cho ngươi biết, giá sẽ còn tăng trong ba ngày tới, ngươi đừng do dự."
Lục Linh Du:......
Các tông môn đều thu nhận đệ tử trong ba ngày, vì vậy nàng tin rằng giá sẽ tiếp tục tăng.
Nhưng nàng không có tiền.
Mỗi ngày cố gắng hết sức, nàng có thể đổi lấy vài viên linh thạch bằng cách chế tạo đan dược, nhưng không thể theo kịp tốc độ tăng giá.
Ngay khi nàng đang suy nghĩ xem có nên quay lại tìm chưởng quầy hiệu thuốc bán phương thuốc, hoặc liều mình đi vào núi sâu có linh khí để lấy ít linh thực làm lộ phí, thì một thiếu niên trạc tuổi nàng lén lút đến gần.
"Đi Thanh Miểu Tông không, chỉ cần hai viên linh thạch hạ phẩm."
Lục Linh Du giật mình, chậm rãi quay người lại.
Thiếu niên vỗ vỗ thanh kiếm đeo bên hông: "Ta biết ngự kiếm."
Nàng có thể từ chối không?
Rõ ràng là không thể!
Thiếu niên cũng vui vẻ: "Vậy ngươi đợi ta một lát, ta đi kéo thêm hai người."
Sau đó lại chui vào đám người: "Đi Thanh Miểu Tông không......” Giống như mấy ông xe ôm chui ở bến xe.
Chưa đầy một nén nhang, thiếu niên quả nhiên kéo được thêm hai người.
Mặc dù thế giới khác nhau, nhưng hiển nhiên nghèo khó vẫn tồn tại ở mọi nơi.
Hai người mà thiếu niên kéo đến đều là nam hài khoảng bảy tám tuổi, đều được người lớn trong nhà đưa đến, nhìn dáng vẻ hẳn là cũng đi tham gia tuyển chọn đệ tử.
Bốn người chen chúc trên một thanh kiếm, quả thực là quá tải.
Thiếu niên gãi đầu: "Hay là ai lên đằng trước đứng đi?"
Lục Linh Du nghi ngờ nghiêm trọng rằng tiểu tử này không biết ngự phong quyết, kêu người lên đứng đằng trước chỉ là chuyên môn đi chắn gió.
Nàng quyết đoán lui về phía sau một bước.
Cuối cùng, thiếu niên kéo một nam hài trông ‘ngoan ngoãn’ đứng trước.
Sau đó trường kiếm thuận gió bay lên, gió lạnh vô tình quất vào mặt mọi người.
"Ấy ấy ấy, đừng lộn xộn nữa, ta sắp ngã rồi a ~"
"Mẹ nó ai xốc áo ta lên vậy."
"Mẹ nó ai kéo quần của ta vậy, buông tay a a a."
Lục Linh Du luồng tay qua áo ngoài của thiếu niên, túm dây quần của cậu, mặc kệ tiếng la hét xung quanh.
Bốn người bay trên trời suốt một ngày, cuối cùng cũng đáp xuống trước cổng Thanh Miểu Tông.
Ba trong số bốn người đều mặt xám mày tro, tóc tai, mặt mày rối tung.
Chỉ có Lục Linh Du, ngoại trừ hơi lộn xộn, thì vẫn trắng trẻo, sạch sẽ, đáng yêu.
Thiếu niên nhíu mày. Không đợi cậu mở miệng, Lục Linh Du đã cười ngọt ngào với cậu.
"Cảm ơn sư huynh đã đưa ta đến Thanh Miểu Tông, đây là linh thạch, vất vả sư huynh."
Ngươi gọi ai là sư huynh?
Còn cười ngọt ngào như vậy.
Tất cả tức giận đột nhiên tan biến.
Thiếu niên vuốt mái tóc rối bù của mình, kiêu ngạo ừ một tiếng, chỉ chỉ vào cánh cửa có hàng dài người xếp hàng.
"Đi qua đó kiểm tra linh căn trước đi."
"Được, cảm ơn sư huynh."
"Nhóc con chờ chút."
Lục Linh Du khựng lại, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc: "Sư huynh, nữ hài tử không thể gọi là nhóc con."
Thiếu niên ho khan một tiếng: "Ờ, vậy ... tên của ngươi là gì?"
"Lục Linh Du."
"Ta tên Tô Tiện, nếu vào được tông môn, có thể đến tìm ta. Ta sẽ dẫn ngươi đi dạo."