Chương 41: Ngủ không ngon
Chẳng phải là ác mộng sao, ác đến không thể ác thêm. Phùng Diệu Quân lấy lại bình tĩnh: “Đây là đâu? Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Người ở phủ quốc sư, đã ngủ mê man bốn canh giờ rồi.”
Nàng trở mình ngồi dậy. Sức khỏe trẻ con là vô hạn, rõ ràng mệt muốn chết mà ngủ một giấc dậy lại tràn đầy sức sống: “Mạc quốc sư đâu?”
“Nô tỳ không biết ạ.” Nụ cười của nha hoàn trước sau không tăng cũng không giảm nửa phần, phóng khoáng hơn không biết bao nhiêu lần so với gương mặt của ma ma nhà họ Phùng.
Thấy chưa, đây mới gọi là chuyên nghiệp!
Phùng Diệu Quân cũng biết nàng ta chẳng qua là một tiểu nha hoàn, Mạc Đề Chuẩn ở đâu sao có thể cho nàng ta biết được? Nàng lập tức vươn vai: “Có gì ăn không, ta đói quá.” Bỗng nhiên nàng lại nhớ đến một người: “Hộ vệ kia của ta đâu, cũng gọi tới đi.”
Nàng ở phủ của người ta mà lại chỉ đạo người làm nhà người ta tự nhiên như vậy. Nhưng nàng biết rõ, thái độ của người làm trong phủ liền phản ánh ra thái độ của chủ nhân họ đối với nàng.
Không biết hiệu suất làm việc của đầu bếp phủ quốc sư cao hơn gấp bao nhiêu lần. Chỉ sau nửa tiếng đồng hồ, những món ăn ngon liền được lục tục dọn lên bàn. Phùng Diệu Quân cắn miếng lớn, đồng thời nhìn Trần Đại Xương, nàng vẫy tay cho người làm lui ra rồi hỏi hắn ta: “Mạc Đề Chuẩn đi đâu rồi?”
“Sau khi người ngủ, chúng ta mất ba canh giờ chạy đến Tấn Đô.” Gương mặt Trần Đại Xương vẫn còn vẻ ỉu xìu, hiển nhiên vẫn chưa hồi phục sự mệt mỏi khi đi đường xa: “Mạc quốc sư sai người đưa chúng ta đến phủ, còn mình thì không biết đã đi đâu.”
“Còn có thể đi đâu?” Mạc Đề Chuẩn đi cả ngày lẫn đêm như vậy, nhanh đến mức khiến hai người bọn họ mệt lử vội vã chạy về Tấn Đô không phải là để sắp xếp một chút trước khi đối đầu sao? Nàng dám lấy tính mạng của Vân Nhai ra đặt cược, lúc này chín mươi chín phần trăm quốc sư đại nhân đã đi gặp Tấn Vương rồi.
Tiếp theo e là có người vui, có người buồn rồi. Nàng mới đến vùng đất quý này lại bị cuốn vào trận gió thổi mây vần lớn như vậy, đúng thật là không phải chuyện tốt.
“Ngươi cũng đi nghỉ trước đi, mười ngày nửa tháng tới cũng đừng qua lại trên đường.” Nàng chẳng qua chỉ là một con tôm thước nhỏ, không muốn bị những vòng xoáy lớn của Tấn Đô nuốt sạch xương cốt, vẫn nên ngoan ngoãn ở chỗ này tránh gió là được rồi: “Có chuyện gì để đó, sau này hãy nói.”
Cơm nước no nê, Phùng Diệu Quân liền sảng khoái tinh thần tìm nha hoàn đưa nàng đi tham quan phủ quốc sư.
Tấn Đô tấc đất tấc vàng, phủ quốc sư lại lớn đến mức nàng đi hai canh giờ cũng không hết, có thể thấy rõ vinh quang mà Mạc Đề Chuẩn hưởng thụ. Tuy hoa cỏ ở phủ quốc sư có đẹp, núi đá có tinh xảo, nhưng lầu các lại nghiêm túc trang trọng, dùng màu sắc phác họa sự trang trọng. Từ nơi này, Phùng Diệu Quân có thể nhìn ra, quả nhiên suy nghĩ của Mạc Đề Chuẩn không non trẻ như vẻ bề ngoài.
Nhưng mấy khu nhà nhỏ lấp ló trong rừng lại hiện ra vài phần nhẹ nhàng, nhìn về nơi xa thấy rất khác biệt, thường có cây mây đón xuân và cây hồng hạnh bò theo tường mà ra, uốn lượn theo gió.
Những nơi này nha hoàn lại không dẫn cô đến gần. Đi tới nơi cuối cùng, Phùng Diệu Quân cũng tò mò nói: “Đó là đâu vậy?”
Nha hoàn nhoẻn miệng cười: “Đó là nơi mấy vị tiểu phu nhân ở.”
Tiểu phu nhân tức là cách gọi uyển chuyển của thϊếp. Phùng Diệu Quân cũng cười, thảo nào khu nhà đều trang trí tràn đầy sức sống, thì ra là có ý cả: “Mạc quốc sư nhà ngươi có mấy vị tiểu phu nhân? Tuổi tác thế nào?”
“Có bảy vị.” Tiểu nha hoàn cũng hơi đỏ mặt: “Người nhiều tuổi nhất xấp xỉ ba mươi, người ít tuổi nhất vừa qua sinh nhật mười bảy tuổi.”
Phùng Diệu Quân chắt lưỡi, là “người già” tuổi đã gần trăm, Mạc đại quốc sư thật sự là sức khỏe dồi dào mà.
“Phu nhân của hắn thật là hào phóng.” Có thể để chồng mình nuôi nhiều phụ nữ trong nhà như vậy.
Nha hoàn lại cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Phu nhân quốc sư đã… đã mất từ rất lâu trước kia rồi.”
Đang nói chuyện, trong khu nhà trước mắt có một người phụ nữ đi ra, tuổi khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, mặt như đánh phấn, hai gò má hồng hào, quả nhiên là người đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, thần thái cũng tốt.
Cả ngày đi dạo đến lúc trời ngả về tây, Phùng Diệu Quân cũng ngoan ngoãn trở về khu nhà mình ở, gọi Trần Đại Xương đến: “Nếu ta muốn tu luyện, phải bắt đầu từ đâu?” Năng lực tự vệ đương nhiên là thứ càng hùng hậu càng tốt. Hơn nữa có một câu nói xưa rằng, dựa vào người không bằng nhờ vào chính mình.
Trần Đại Xương lắp bắp nói: “Cần phải trải qua kiểm tra chuyên môn trước. Người có tài năng tu luyện bẩm sinh cực ít, một ngàn người mới có một.” Hắn ta nói tới đây thì dừng lại, Phùng Diệu Quân lại nghe hiểu.
Nàng là công chúa cao quý, sau khi sinh ra sao có thể không trải qua kiểm tra? Mãi đến bây giờ vẫn chưa luyện được một chút thần thuật nào, chỉ có thể chứng minh…
Nghĩ tới đây, trong đầu nàng mơ hồ hiện lên một vài hình ảnh, lại giống như lúc công chúa còn rất nhỏ, vương hậu của An Hạ từng than vãn nói với nàng không thông qua kiểm tra. Vương hậu vẫn luôn không thể hiện vui giận, hôm đó lại hiếm khi lộ ra vẻ mặt thẫn thờ. Tiểu công chúa Trường Nhạc không hiểu gì, nhưng lại nhớ sự thất vọng của mẫu hậu.
Có lẽ khi đó vương hậu của An Hạ đã hiểu công chúa Trường Nhạc chỉ có thể trưởng thành, lập gia đình rồi già đi như người thường? Cũng có lẽ vì như vậy nên bà không muốn công chúa Trường Nhạc báo thù cho An Hạ?
Tâm trạng lúc này của Phùng Diệu Quân còn thất vọng hơn cả vương hậu An Hạ. Nếu không đi được hết con đường này, tiếp theo nàng sẽ đặt mục tiêu hành động vào Yên Hải lâu, mau chóng tìm ra biện pháp giải trừ lời nguyền Ngao Ngư, sau đó nhảy ra khỏi vũng nước đυ.c trước mắt, từ nay về sau sống cuộc sống tiêu dao tự tại của mình.
Có điều đêm qua nàng gặp ác mộng, tâm trạng của nàng không tốt, luôn cảm thấy chuyện sẽ không trôi chảy đơn giản. Trằn trọc mãi đến đêm khuya mới ngủ được.
Ngủ không sâu giấc, giống như ngủ chưa bao lâu nàng đã bị đánh thức.
Trời nóng, ban đêm cửa sổ đều mở, có tiếng khóc bị gió đêm thổi tới. Phùng Diệu Quân chú ý lắng nghe, giống như có cô gái khóc nói: “Ta không chịu nổi nữa, đại nhân ta cho ta đi.”
Giọng nói nức nở mỏng manh, không thở đươc mà rất đau khổ, nhưng lại giống như mèo kêu.
Ai lại dùng cực hình với phụ nữ yếu đuối vào giữa đêm, còn dám ra tay ở phủ quốc sư thế này? Phùng Diệu Quân ngây ngốc nghe một lúc, bỗng nhiên ý thức được e là cô gái kia chính là chủ nhân của khu nhà nhỏ đã gặp ban ngày, thực ra khu nhà kia rất gần khu phòng khách này, chỉ cách một lùm cây thấp, một bức tường cao.
Phùng Diệu Quân giờ mới hiểu ra, không nhịn được mà hừ một tiếng khinh miệt.
…
Sáng sớm hôm sau, Mạc Đề Chuẩn mời nàng dùng cơm.
Người này khỏe khoắn sảng khoái, ánh mắt sáng ngời, giống như mỗi một sợi tóc đều tràn đầy sức sống.
Phùng Diệu Quân không nhịn được mà ngáp một cái, mặt sầm lại hỏi ông ta: “Nửa đêm ông mới về phủ à?” Ở vương cung vẫn chơi chưa đủ hay sao mà về nhà còn chơi tiếp! Tiếng mèo kêu kéo dài cả đêm qua, giống như vẫn chưa dứt, mãi đến khi gần sáng mới chịu kết thúc.
Mạc Đề Chuẩn hơi ngạc nhiên: “Sao ngươi biết?”
Nàng liếc mắt một cái: “Cả phủ quốc sư có ai không biết?”
Tâm phúc của Mạc Đề Chuẩn đứng ở bên cạnh, lúc này tiến về phía Mạc Đề Chuẩn thì thầm vài câu, lúc này ông ta mới chợt hiểu, vẻ mặt ông ta nhìn về phía Phùng Diệu Quân cũng có vài phần không tự nhiên.
Sau khi quay lại Tấn Đô, ông ta bận đến mức nửa đêm qua mới về phủ, thật không biết trùng hợp Phùng Diệu Quân được sắp xếp ở nơi gần tiểu phu nhân như vậy!