Chương 39: Bí mật của nguyên lực
Lúc này cá đuối dơi đã bơi đến giữa hồ, bốn phương tám hướng đều là nước hồ trơn nhẵn như gấm, chỉ trông về hướng tây phía xa mới có thể thấy núi xa không ngừng, tựa như quái thú đang nằm phủ phục. Ánh trăng mát lạnh chiếu lên dãy núi, tuyết trắng phản xạ ánh sáng xuống mặt hồ, khiến nó bớt khí thế, trở nên nhu hòa hơn, càng có dáng vẻ đưa tình hơn.
Thật ra cá đuối dơi cũng không bơi thẳng một đường, Phùng Diệu Quân nhìn ra nó vòng qua mọi vòng xoáy thật nhỏ trên mặt nước, có lẽ nó cũng không muốn phải chống lại mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt bên dưới, hoàn toàn khác biệt với vẻ yên ả bên trên. Không có con vật tinh quái này đưa đi, người thường dù có ngồi trên thuyền nhỏ cũng không thể chèo tới giữa hồ Bạch Tượng, không thể thưởng thức được cảnh đẹp như thế này.
Người ta đều nói nơi núi cao hiểm trở mới có quang cảnh vô cùng vô tận, nơi đây cũng giống như vậy. Nếu không có chỗ hơn người, làm sao có thể thưởng thức được thắng cảnh mà người thường không thể thấy?
Phùng Diệu Quân nhẹ giọng hỏi: "Sao nó lại chịu chở chúng ta qua hồ vậy?"
Mạc Đề Chuẩn nhắm mắt dưỡng thần, mặc cho gió mát thổi vào mặt: "Ba mươi năm trước có người muốn săn nó, là ta đã ra tay cứu nó. Cho nên nó đã tặng châm đuôi cho ta, khi nào ta muốn đi qua đây thì gọi nó lên giúp là được."
Phùng Diệu Quân nhớ tới cái sừng trắng mà ông ta dùng lúc nãy, lại nhìn đuôi cá đuối dơi ở phía xa, quả nhiên ở phía đầu đuôi có hai cái gai nhọn, hình dạng giống hệt cái sừng trắng ông ta dùng để thổi.
"Hồ Bạch Tượng này lớn như vậy, làm sao nó có thể nghe được tiếng kèn lệnh của ngươi vậy?" Âm thanh truyền trong nước cũng sẽ nhỏ dần đi, ngoài một phạm vi nhất định thì cũng sẽ không thể nghe được.
"Rất đơn giản, bởi vì lúc ta tới cũng ngồi trên nó để qua hồ." Mạc Đề Chuẩn vỗ vỗ lên lưng nó, "Cho nên nó sẽ ở một nơi gần đó chờ đưa ta về."
Cô tấm tắc khen: "Thật là có linh tính, con yêu quái này cũng tốt đó, chẳng những có ơn sẽ báo, mà còn báo nhiều năm như vậy." Tận tâm như thế này.
Mạc Đề Chuẩn cười xòa: "Yêu quái cũng không thể đánh đồng tất cả với nhau. Chúng cũng giống như người vậy, loại yêu quái khác nhau thì tính tình cũng sẽ hoàn toàn khác nhau. Yêu quái càng có đạo hạnh cao thâm thì lại càng thông minh, đại yêu quái ở kỷ nguyên trước thậm chí còn thông minh hơn cả con người, có rất nhiều hạng kinh tài tuyệt diễm, cho dù là hiện tại cũng còn có yêu quái ẩn mình trong chốn quan trường, xử án nhận bổng lộc đấy."
Cô thản nhiên nghe mấy lời này. Những chuyện không hợp với lẽ thường trong thế giới này thật sự rất nhiều, ví dụ như chính con vật ngay dưới chân họ hiện giờ.
"Con vật này không phải là sống ở biển sao, sao lại có thể vào trong hồ Bạch Tượng?"
"Hồ Bạch Tượng thông với các con sông lớn, cuối cùng đổ ra biển." Mạc Đề Chuẩn thấp giọng nói, "Một khi có đạo hạnh, thế giới này sẽ thuận tiện hơn nhiều."
Câu nói sau cùng đã nói trúng tâm sự của cô. Rốt cục Phùng Diệu Quân dè dặt mở miệng:
"Ta có thể cũng có đạo hạnh hay không?"
Vị diện này có rất nhiều thứ đã vượt xa khỏi phạm vi nhận thức của cô, nếu như có thể nhìn thấy nhiều hơn một chút, mới tính là thật sự thấy được thế giới đầy màu sắc này.
Mạc Đề Chuẩn mở to mắt nhìn cô: "Ngươi muốn bái ta làm thầy? Đây là điều kiện thứ hai của ngươi?"
"Ta chỉ muốn hỏi thử vậy thôi." cô cười khan một tiếng, "Chứ ta còn chưa nghĩ ra cái đó."
Mạc Đề Chuẩn hừ một tiếng: "Cho dù ngươi có đạo hạnh, thì cũng còn phải không ngừng gia tăng nguyên lực cho bản thân. Có phải ngươi vẫn chưa nghĩ kỹ, có muốn gia nhập vào nước Tấn hay không?"
Cô thì thào: "Nguyên lực?"
"Ngươi thân là công chúa, địa vị cao quý, vậy mà An Hạ lại có thể không hề dạy dỗ cho ngươi những thứ thường thức này sao?"
Trên mặt cô xuất hiện vẻ xấu hổ hiếm thấy: "Có lẽ là có đó? Nhưng khi còn bé ta không thông minh lắm, lại chỉ mải chơi đùa, cho nên không có bao nhiêu ấn tượng." Từ nhỏ công chúa Trường Nhạc đã là một tiểu mỹ nhân, người gặp người khen, nhưng đáng tiếc là bề ngoài và bên trong không được tỷ lệ cho lắm, nửa chút tư chất thông minh cũng không có. Thế cho nên Phùng Diệu Quân cũng không tìm được gì hữu dụng trong trí nhớ của nàng ta.
Mạc Đề Chuẩn nhìn nàng với vẻ cổ quái. Cô bé lanh lợi như tiểu yêu thế này, hoàn toàn khó có thể tưởng tượng trước đây cô ngốc nghếch thế nào. Nhưng quá trinh trẻ con trưởng thành rất huyền ảo, trí tuệ được khai thông muộn cũng không kì lạ.
"Sau khi thiên địa linh khí ngày càng loãng, bất kể là loài người hay là yêu quái đều không còn khả năng dời núi di biển nữa. Nếu xét sức mạnh từng cá nhân, loài người ngày càng nhỏ yếu nhưng lại công khai chiếm cứ khu vực đất giàu có nhất, còn yêu quái thì lại phải chạy vào trong đầm lầy núi sâu. Trong đó, thứ quan trọng nhất tạo nên chuyện này chính là nguyên lực."
"Con người cùng nhau lập quốc, cũng tập hợp lực lượng của vô số người lại cùng một chỗ, gọi là nguyên lực. Dùng nguyên lực để đối đầu với yêu vật, chính là dốc hết lực lượng của cả một nước, phần lớn yêu vật sẽ không thể chống đỡ nổi. Dần dà, quốc gia ngày càng phát triển khổng lồ hơn, còn yêu vật thì ngày càng nhỏ yếu, phải trốn vào trong núi sâu, không ra ngoài nữa."
"Thì ra nguyên lực là như vậy." Cô nghe xong ngây ngẩn cả người, "Vậy là người thường không sử dụng được sao?" Trên đường tới đây, những người cô gặp cũng không khác những người bình thường là bao, có thể cường tráng hơn một chút, nhưng bản chất thì hình như không có gì khác biệt.
Phùng Diệu Quân không biết rằng vận may của mình vô cùng tốt. Nguyên lực vốn là một thứ không thấy được, cũng không sờ được, những chuyện lưu truyền trong thế gian thì đã quá sức mơ hồ, không những vậy, còn lưu truyền ít nhất cũng phải tới ba trăm phiên bản, khó mà nói được trong đó có thể có mấy phần chân thực. Trên đời này người có thể dùng vài lời dễ hiểu để diễn giải một thứ sâu sắc như vậy chỉ lác đác vài người, nhưng Mạc Đề Chuẩn vừa khéo chính là một trong số những người đó.
"Đương nhiên là không dùng được." Lúc này ba người đang đi trên hồ, cũng không còn chuyện gì khác để làm. Mạc Đề Chuẩn thấy tiến độ di đường không bị chậm trễ, tậm trạng rất tốt, phổ cập cho cô một chút kiến thức cũng không thấy phiền, "Chuyện điều động và bố trí nguyên lực đều do quốc sư thực hiện, sau đó lại phân chia xuống bên dưới. Người càng mạnh, càng trung thành với đất nước sẽ càng được nhận nhiều nguyên lực. Nếu ngươi vốn đã có một phần đạo hạnh, lại có thêm một phần nguyên lực, thì uy lực cuối cùng ngươi có thể phóng thích ra sẽ hơn ba phần."
Nói cách khác, hiệu quả gia tăng của nguyên lực đối với cá nhân là một cộng một lớn hơn hai. Cô quan sát Mạc Đề Chuẩn, như là lần đầu nhìn thấy ông ta: "Không ngờ tới Mạc đại quốc sư lại có quyền lực lớn như vậy!"
Ông ta hừ một tiếng: "Ngươi cho rằng nguyên lực có thể tùy tiện mà chia bừa được sao? Quốc sư phải tuân thủ theo một bộ quy tắc." Ông ta dừng lại một chút rồi lại nói, "Tu hành đã khó, muốn được phân chia cho nguyên lực lại càng khó, con đường này không dễ như ngươi nghĩ đâu. Nước An Hạ đã bị diệt, nếu ngươi muốn tranh đoạt nguyên lực thì bắt buộc phải gia nhập vào một nước khác, hoặc là..."
"Ngươi có thế khiến An Hạ một lần nữa phục quốc."
Lời này là nhắc nhở hay là thăm dò đây? Phùng Diệu Quân tránh không đáp: "Ta vẫn còn một chuyện chưa hiểu rõ. Người là quốc sư, người quản lý lực lượng của một nước, vậy mà sao nước Tấn còn có kẻ dám gϊếŧ người? Bọn họ không sợ nguyên lực sẽ bị suy yếu đi sao?"
Mạc Đề Chuẩn cười khẽ: "Vị trí quốc sư này còn có nhiều người muốn trèo lên lắm."
"Nhưng quốc sư nước An Hạ sau khi bị Vân Nhai gϊếŧ chết mới..."
"Lúc đó vận mệnh nước An Hạ suy yếu, đã không thể cứu vãn. Loại lực này, cũng là nguyên lực." Mạc Đề Chuẩn lo lắng nói, "Quốc gia cũng giống như người, muốn khổ tận cam lai nào có dễ dàng như vậy?"
Phùng Diệu Quân không nói, chỉ chăm chăm nhìn mặt nước đến ngẩn ngơ.
Ngoài nguyên lực còn có vận mệnh quốc gia sao?
Trong trí nhớ của công chúa Trường Nhạc đúng là thường xuyên thấy mấy chữ "Quốc Vận Xương Long" này, nhưng lại chưa bao giờ ngẫm nghĩ về thâm ý trong đó.