Quốc Sư Đại Nhân

Chương 36: Hận thù và Lo Lắng

Chương 36: Hận thù và Lo Lắng.

Có điều vì sao Mạc Đề Chuẩn lại do dự?

“Ngươi muốn mang y về làm nhân chứng?”

“Cũng có suy nghĩ này.” Mạc Đề Chuẩn nặng nề nói: “Có điều cho dù là hắn hay tam đệ tửu của ta, thì đều không được coi là nhân chứng. Bọn họ không có thông tin hoặc văn thư có thể xác thực để làm bằng chứng.” Ánh mắt ông ta đảo nhìn người thiếu niên hai lần: “Ngươi có biết hắn là ai không?”

Nhìn vẻ mặt ông ta đang thể hiện sự “Muốn tìm hiểu”, Phùng Diệu Quân không nói nên lời: “Ta có thể không biết sao.” Ân oán của các gia đình quyền quý, nàng cũng không có ý định dính vào.

“Y là con thứ ba của hữu tướng Lý Sư Long, Lý Nguyên Phạt.”

Nàng hiểu, nói: “Ngươi và thừa tướng không hợp nhau sau?” Lý Nguyên Phạt còn chưa đến hai mươi, sao có thể kết thù oán với quốc sư được chứ.

“Đúng, Lý thừa tướng và ta không hợp nhau.” Tiếng nói vừa dứt, Lý Nguyên Phạt “A” hai tiếng, dường như không phục, lại chẳng thể nói được.

Mặc Đề Chuẩn nắn lại cằm y, đem tay chân bị trật khớp của hắn chỉnh lại vị trí cũ, lập tức Lý Nguyên Phạt lập tức làm động tác: Cắn lưỡi.

Mạc Đề Chuẩn cũng chẳng hề ngăn cản, chỉ mỉm cười nhẹ nhìn hắn: “Nhuyễn gân hoàn rất có tác dụng đó. Ngươi không thể cắn bị thương bản thân ngươi được đâu, vẫn nên bắt đầu suy nghĩ về vấn đề tý nữa ăn cơm như thế nào thì hơn.” Sau đó ông ta dùng một tay nắm lấy Lý Nguyên Phạt ra khỏi phòng, ném lên lưng ngựa. Tuy muốn giẫy dụa, nhưng tay chân Lý Nguyên Phạt mềm nhũn, chẳng có nổi chút sức lực.



Trong đêm hôm đó, bọn họ đã chạy được bốn trăm dặm (200km), dường như chẳng dừng lại nghỉ ngơi lấy một lần, ngoại trừ thay ngựa.

Trên đường gặp thành lớn, Mạc Đề Chuẩn lại mua hai con ngựa tốt, sau đó một giây cũng không ngừng nghỉ tiếp tục phóng về hướng Đông Bắc. Toàn bộ hành trình đều vội vã cầm roi thúc ngựa, kết quả của sự vội vàng này là toàn thân con ngựa mồ hôi bốc hơi, âm thanh hí càng ngày càng vang, lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Sắc mặt Mạc Đề Chuẩn vẫn như thường, giống như chẳng có chuyện gì cả. Trần Đại Xương có võ công, miễn cưỡng có thể chống chọi, Phùng Diệu Quân thì có chút không chịu đựng được. Vốn dĩ là một cô nương được nuôi dưỡng trong nhà, đã bao giờ phải trải qua tình cảnh liên tục ngồi trên lưng ngựa chịu đựng xóc nảy mười hai, mười ba tiếng đống hồ?

Kể cả ăn lương khô cũng là ngồi trên lưng ngựa ăn, suýt chút nữa ép nàng phun ra.

Trần Đại Xương thay đổi tư thế của nàng, từ ngồi bình thường thành ngồi hẳn sang một bên, phía dưới trải thêm hai lớp nệm, hi vọng có thể khiến nàng dễ chịu hơn một chút chút, có điều đối với chuyến đi đường dài như vậy, gương mặt của nàng vẫn xanh xao mỏi mệt, tinh thần uể oải.

Trần Đại Xương nhiều lần định xin Mạc Đề Chuẩn cho dừng lại nghỉ ngơi nhưng đều bị Phùng Diệu Quân ngăn cản.

Nàng biết dụng ý của Mạc Đề Chuẩn khi cố gắng đi nhanh như vậy, ông ta muốn về cùng lúc với thời điểm Tấn Vương nhận được tin tức ám sát thất bại.

Thời gian là yếu tố được đặt lên hang đầu của cả hai bên.

Nói thẳng ra, tối hôm qua Mạc Đề Chuẩn đã phóng ngựa đi được hơn chục dặm, kết quả vì quay trở về tìm Phùng Diệu Quân thực hiện lời hứa, một mực chờ nàng đến rạng sáng mới bắt đầu xuất phát, coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, nàng không thể đòi hỏi thêm được.

Còn về phần Lý Nguyên Phạt, Mạc Đề Chuẩn không muốn lấy mạng của y coi như là đã lịch sự, nên cũng chẳng cần quan tâm đến sống chết của y. Trật khớp tay khớp chân tuy đã được nắn lại, nhưng vết thương vẫn chưa xử lý, thời gian ở trên lưng ngựa lâu như vậy, vết thương rách ra lại liền, liền lại nứt, đã ngất đi không biết bao nhiêu lần.

Mũi ngọc nhỏ đột nhiên giật giật, Phùng Diệu Quân nói: “Phía trước có nước.”

Không khí rất ẩm ướt, mang theo mùi đặc trưng của bùn đất và cỏ xanh. Có thể đoán rằng nguồn nước ở đây rất đầy đủ.

Mạc Đề Chuẩn lại mang theo ba người đi đến một định núi, vị trí càng ngày càng cao: “Qua hồ là đến địa phận của Tần Quốc, không thể mang theo hắn.”

Ý là, hiện tại muốn quyết định xem Lý Nguyên Phạt có thể tiếp tục sống hay không?

Trần Đại Xương quay đầu nhìn Lý Nguyên Phạt, y vừa mới chậm chạp tỉnh lại sau hôn mê, vừa lúc nghe được câu này, sắc mặt có chút u ám.

Lại giống như người dũng sĩ, tự sát không thành, nên tâm lý muốn chết đã giảm đi một phần. Bị Mạc Đề Chuẩn dẫn theo một thời gian, có lẽ y lại có mong muốn được sống, ai ngờ Tử Thần lại sắp tới cửa.

Y ngồi đằng trước Mạc Đề Chuẩn, không nhìn thấy biểu cảm của ông ta, chỉ đành hướng phía trước gắt gỏng nói: “Lão già, tôi ở đường Hoàng Tuyền đợi ông!”

Mạc Đề Chuẩn thâm trầm nói: “Vội vã lên đường như vậy?” Quay đầu hỏi Phùng Diệu Quân: “Ngươi nói xem ta có nên gϊếŧ hay không?”

“Lời nói của ta có ích sao?” Nàng chỉ là một cô bé, ngoại trừ Trần Đại Xương thì nàng còn có thể nói được ai nữa?

Mạc Đề Chuẩn mỉm cười: “Không thử thì làm sao ngươi biết được, có đúng hay không?”

Lần này, ngay cả ánh mắt của Lý Nguyên Phạt cũng dừng trên người nàng, muốn nàng phải trả lời thế nào? Tính cách Mạc Đề Chuẩn, trên dưới Lý gia đều hiểu rõ, y cũng không khó để thấy được quốc sư chiều chuộng cô bé này vượt trên mức bình thường.

Ngay cả xử lý một tù binh quan trọng như hắn, Mạc Đề Chuẩn cũng muốn tham khảo ý kiến của nàng, nói ra điều này liệu có mấy người tin được? Lúc này nhìn kỹ cô bé một chút, là một nụ hoa chớm nở, gương mặt tươi trẻ, đôi mắt long lanh như chứa nước, có thể đoán ra được, khi trưởng thành chắc chắn sẽ là một đoá hoa đẹp. Có điều trên đời này mỹ nhân không thiếu, vì sao Mạc Đề Chuẩn lại coi trọng nàng?

Tốc độ của ngựa được thả chậm hơn, Phùng Diệu Quân mới có thể mở miệng trả lời ông ta: “Nếu như ngươi muốn gϊếŧ hắn, vậy ngươi sẽ không dẫn hắn đi theo một quãng đường xa như vậy.”

“Lúc này gϊếŧ cũng không phiền.” Mạc Đề Chuẩn nói: “Một chút cũng không.”

“Vậy gϊếŧ đi.”

Không ngờ Mạc Đề Chuẩn lại nói: “Tốt”, bàn tay ông mở ra, dự định đập thẳng vào trán Lý Nguyên Phạt.

Sức lực của ông ta mạnh đến bao nhiêu, Phùng Diệu Quân không rõ, nhưng chắc chắn đầu của Lý Nguyên Phạt sẽ nở hoa. Nàng chưa bao giờ thấy máu người bắn tung toé trước mặt mình cả, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, nàng vẫn không nhịn được nói: “Chậm đã!”

Bàn tay Mạc Đề Chuẩn theo lời nói dừng lại, dừng ở trên đỉnh đầu Lý Nguyên Phạt một khoảng cách, không nhiều cũng không ít.

Trán người kia nhỏ xuống một giọt mồ hôi.

Phùng Diệu Quân bất đắc dĩ nói: “Đừng gϊếŧ, để cho họ chút mặt mũi, ngày sau cũng dễ nói chuyện.” Nhìn sắc mặt Mạc Đề Chuẩn như muốn nổi bão, nàng nhanh chóng nói: “Ngươi không phải buồn bực không biết nên gϊếŧ hay không, mà là phải gây phiền phức với Lý thừa tướng như thế nào?” Ngại quốc sư đại nhân sẽ mất mặt, không muốn trực tiếp hỏi nàng, mà còn hù doạ Lý Nguyên Phạt.

Thôi, ông ta muốn nghe thì nàng nói, cũng chẳng có gì cần giấu diếm.

Lúc này, Mạc Đề Chuẩn mới nhìn thẳng nàng: “Nói tiếp.”

“Ta nghĩ, chắc hẳn ngươi không nói cho đồ đệ mình biết lý do ngươi đi đầm Thăng Long là gì?”

Mạc Đề Chuẩn gật đầu, làm gì có sư phụ nào báo cáo cho đồ đệ của mình hành trình? Lại nói, việc ông ta đi cướp long châu là hành động rất bí mật, ngay cả người nhà cũng không biết, huống chi người họ Lý?

“Cũng là nói, ngươi và Vân Nhai chiến đấu bị thương là chuyện ngoài ý muốn. Tam đồ đệ của ngươi và Lý gia cũng không thể dự đoán được, đồng thời vấn đề này còn phát sinh ở nước Nghiêu.” Phùng Diệu Quân chậm rãi sắp xếp câu từ: “Nói như vậy, hành động của Lý Nguyên Phạt và đồ đệ của ngươi là hành động bộc phát, gọi là hành sự tuỳ theo tình huống.”

Quả thật là như vậy, Mạc Đề Chuẩn chỉ vào Lý Nguyên Phạt: “Y đến vùng lân cận làm việc, ta cùng tam đồ nhi liên hệ cũng rất thường xuyên. Nghiệt đồ kia học được không ít chân truyền từ ta, ngược lại bây giờ lại dùng trên người ta. Ha ha, còn có độc Mục nát tâm, đây là Lý gia đưa cho y?”

Lý Nguyên Phạt cũng không nói, cả ba đều coi như hắn thừa nhận.

Chỉ cần dăm ba câu ngắn ngủi, Phùng Diệu Quân đã có thể tóm tắt được câu chuyện vài ngày trước Mạc Đề Chuẩn bị tam đồ đệ tàn nhẫn ám sát, ngoại trừ trọng thương nặng nề, còn không để ý ăn phải độc Mục nát tâm. Độc này nghe tên thì rất khó chữa, nếu không đường đường là quốc sư đại nhân, vậy mà lại trở nên chật vật, để vệ binh vây bắt nhưng không có sức để chống đỡ lại.