Chương 32: Là giấu giếm không phải lừa gạt
Nàng hậm hực nói: "Tâm thuật của đế vương, ta không quan tâm." Loại chuyện như thống nhất thiên hạ kia cũng phải thuận theo thời thế mới làm được, căn bản không chỉ đọc mỗi sách là có thể giải quyết được, hiểu không?
Ông ta suy nghĩ một lát: "Kỳ môn tà đạo, trong lịch sử chuyện kể dân gian, cũng ghi chép không ít."
"Được, như vậy điều kiện của ta là... ta muốn vào lầu Yên Hải đọc sách." Phùng Diệu Quân dừng một lát, lại nói thêm: "Ngươi phải bảo đảm bất cứ khi nào ta cũng có quyền được tiến vào lầu Yên Hải."
Điều kiện này thật sự là vô cùng thần kỳ, ngay cả Mạc Đề Chuẩn cũng hiếm có lúc mất hồn: "Cái gì cơ?"
"Bất cứ lúc nào, miễn là ta muốn đi vào lầu Yên Hải đọc sách, đều có thể đi được." Nàng lặp lại lần nữa: "Mạc đại quốc sư có thể làm được không?"
"Ngươi muốn tìm cái gì?" Ông ta không hiểu gì cả: "Ta thay ngươi lấy không phải là xong chuyện sao?"
"Nghe nói lầu Yên Hải ôm cả học thức của thế gian, mà ta thì cái gì cũng muốn biết." Nàng lộ ra ánh mắt chân thành nhất: "Cho nên ta muốn tự mình đọc."
Nàng đi vào lầu Yên Hải chỉ có một mục đích không thể nói cho ai biết, đó chính là tìm ra cách giải trừ lời nguyền của Ngao Ngư!
Mục đích này không thể lộ ra cho bất kỳ ai, nhất là Mạc Đề Chuẩn. Chỉ cần ông ta biết nàng và Vân Nhai có liên kết sinh tử, chắc chắn sẽ không chút do dự lấy mạng nhỏ của nàng. Gϊếŧ Vân Nhai khó khăn biết bao nhiêu, gϊếŧ nàng thì đơn giản hơn rất nhiều, dù sao gϊếŧ nàng chẳng khác nào gϊếŧ chết đại ma đầu kia... cái gọi là lời thề không gϊếŧ trẻ em gì đó, không nên tin tưởng quá, Mạc đại quốc sư có một nghìn loại phương pháp có thể mượn tay người khác gϊếŧ chết nàng.
Ánh mắt Mạc Đề Chuẩn nhìn nàng giống như đang nhìn người bệnh thần kinh: "Văn thư lưu trữ trong lầu Yên Hải có đến hơn một nghìn bảy trăm vạn sách, nếu không thì làm sao xứng với cái tên lầu Yên Hải? Tìm sách trong đó cũng không dễ dàng."
"Ta sẽ dùng hết khả năng của mình." Tìm được cách giải trừ, tìm được cách cắt đứt nghiệt duyên này của nàng và Vân Nhai cũng là cách tìm được tự do.
Mạc Đề Chuẩn thở ra một hơi thật dài, thật dài, trên mặt hiện lên vẻ buồn bực.
Cô bé này không cần danh lợi, chỉ muốn đọc sách, là kẻ ngớ ngẩn nhất trong những kẻ ngốc hay là lý tưởng cao xa? Chết tiệt, trong mắt ông ta thấy đều không phải vậy.
Chỉ nói đơn giản nhất một điểm:
Tiêu chuẩn bước chân vào lầu Yên Hải cao đến dọa người, ngươi nói chó mèo gì cũng có thể vào được hả? Không, mỗi lần đi vào đều phải "Phụng chỉ"!
Mạc Đề Chuẩn không thể để thường dân ra vào lầu Yên Hải... ngay cả ông ta cũng không có được quyền lực đến mức này. Không có ý chỉ, chỉ có thể đợi bị đánh thành cái sàng thôi. Nơi cơ mật như vậy, ngay cả ông ta cũng không dám chắc có thể xông vào được.
Làm sao Tấn Vương có thể đặc biệt phê chuẩn cho người bình thường một lệnh ra vào có giá trị lâu dài? Cho nên, cái này thật ra liên quan đến vấn đề thân phận của Phùng Diệu Quân, nàng bắt buộc phải có quan hệ thân thiết với Mạc Đề Chuẩn, Tấn Vương mới có thể nể mặt ông ta mà làm như vậy.
Nói cách khác, Phùng Diệu Quân bắt buộc phải tiến vào phủ Tấn Vương, tiến vào phạm vi triều đình nước Tấn, quan hệ tranh giành lợi hại trong truyện này, cũng không phải chỉ hình dung bằng hai chữ "phức tạp" là đủ.
Ông ta biết cô bé rất xảo quyệt, điều kiện đưa ra chắc chắn không hề đơn giản.
Phùng Diệu Quân cũng trừng lớn mắt nhìn ông ta, trong mắt chứa đầy vẻ ngây thơ và tin tưởng. A, nàng đã biết việc này không đơn giản như vẻ bề ngoài từ lâu, lúc ấy Tiêu Diễn đã lừa gạt nàng, quả nhiên người cũng như tên. Nhưng mà chuyện đơn giản thì làm sao nàng nỡ phiền đến Mạc đại quốc sư? Nàng cũng đã từng là một người làm ăn, cam lòng dùng vinh hóa phú quý một đời để đổi lấy một cơ hội, chỉ có thể nói rõ cơ hội này mang đến hiệu quả và lợi ích còn vượt xa hơn cái trước.
Ngụm rượu cuối cùng trong vò cũng rót vào bụng Mạc Đề Chuẩn, ợ một tiếng: "Ngươi có biết ta vừa mới làm gì không?"
"Gϊếŧ người." Ông ta vừa đi vào, trên người mang theo khí ngoan lệ, nàng cũng từng cảm nhận được trên người Vân Nhai.
"Ừm."
Phùng Diệu Quân từ từ che giấu nụ cười: "Người đuổi gϊếŧ ngươi, cũng khiến cho ngươi chật vật như thế này, không phải là Vân Nhai, ta nói đúng không?"
"Ngươi đã nhìn ra." Động tác trên tay Mạc Đề Chuẩn hơi ngừng lại, suy nghĩ một lát cười một tiếng: "Qủa thật không phải hắn. Sau khi hắn đánh với ta một trận thì cũng không đuổi theo. Nước Ngụy bây giờ còn chưa muốn đối địch với chúng ta, hì hì, chuyện không có ích lợi gì thì làm sao hắn làm được?"
Nói cách khác, sau khi đánh xong một trận ở xã Tụ Bình, trận chiến của Vân Nhai và ông ta cũng ngừng lại rồi. Phùng Diệu Quân suy nghĩ một lát cũng hiểu, hai nước Ngụy Tấn cũng không có biên giới gần nhau, ở giữa còn có nước Nghiêu và các nước lệ thuộc khác. Gϊếŧ quốc sư nước khác là thù lớn, lúc này nước Ngụy cũng không cần thiết phải đắc tội với nước Tấn.
Phùng Diệu Quân cuối cùng cũng lộ ra vẻ buồn bực: "Ngươi lợi dụng ta!"
Nếu không phải ông ta nói người đuổi theo là Vân Nhai, làm sao nàng có thể để ý đến sống chết của ông ta? Đã ném ông ta ra ngoài, tự mình chạy mất từ lâu rồi.
Mạc Đề Chuẩn nhún vai, vẻ mặt thoải mái yên tâm: "Ta chưa từng nói người truy đuổi ta là hắn, ngươi nghĩ sai, ta không sửa lại nữa thôi." Ông ta giấu giếm, không lừa gạt. Cô bé này muốn trách thì tự trách mình không phản ứng kịp đi.
Dù sao vẫn còn là một đứa trẻ, làm sao nghĩ xa bằng người trưởng thành?
Gương mặt nhỏ nhắn non mềm của nàng tức giận đến phồng lên, khiến người ta rất muốn vươn tay nhéo một cái lên đó. Mạc Đề Chuẩn nhìn vào, trong lòng cũng hơi căng thẳng mấy phần. Qủa thật, sau khi Mạc Đề Chuẩn bị thương nặng xuất hiện, chưa từng nói rõ ràng bộ dạng kia là do Vân Nhai ban tặng. Nàng không biết thực lực hai người này ai mạnh ai yếu, nhưng nghĩ đến đều là quốc sư, nếu Mạc Đề Chuẩn thật sự muốn chạy thì ai có thể ngăn cản được? Vân Nhai chính là người được lợi ích sau sự kiện ở đầm Thăng Long kia, có lẽ cũng không muốn hao phí nhiệt tình đến vậy.
Phùng Diệu Quân cũng biết mình lúc này xem xét không chu đáo rồi, có điều có thể đổi lại một ơn huệ của Mạc đại quốc sư, lần mua bán này coi như không tệ. Bản thân mình không phải không thông minh, mà chỉ là hoàn toàn không biết gì về đại thế trong thiên hạ, tầm mắt quá hạn hẹp, phán đoán vẫn còn thiên vị.
Đứng trên cao, mới có thể nhìn thật xa. Cả một đời làm người dân bé nhỏ từ từ đi lên, cũng chỉ có thể so tài với củi gạo dầu muối thôi.
Hơn nữa, tin tức nàng nói với Mạc Đề Chuẩn cũng là "giấu giếm mà không lừa gạt", không nói dối, chỉ che giấu sự thật. Mạc Đề Chuẩn chẳng qua chỉ trả lại, nàng có gì mà buồn bực?
Nàng nghĩ thông suốt chuyện này rồi thì không còn rối rắm nữa, ngược lại hỏi ông ta: "Người đuổi gϊếŧ ngươi, đêm nay bị ngươi gϊếŧ ngược lại rồi hả?"
"A, thằng ranh con kia sau khi bị ta bắt được còn định chối cãi, bị ta chặt hai tay hai chân mới chịu khai ra hết từ đầu đến cuối, chỉ cầu xin được chết nhanh một chút. Ha, làm sao ta có thể để hắn ta được như mong muốn?"
"Ta cắt dây thanh quản của hắn ta, ném hắn ta đến cạnh tổ kiến. Nếu hắn ta may mắn, có lẽ có thể chảy hết máu mà chết trước khi bị kiến ăn sạch." Mạc Đề Chuẩn điềm nhiên nói: "Đúng rồi, tên phản bội này chính là tam đồ đệ của ta."
Sau khi ông ta và Vân Nhai đánh xong một trận quay về, ba đồ đệ đến biên giới nước Nghiêu đón ông ta, chăm sóc vẫn chu đáo cẩn thận như trước. Sau khi đánh nhau ông ta cũng bị thương một chút, chỉ tập trung tinh thần an dưỡng, không bố trí nhiều phòng ngự, không nghĩ tới đồ đệ phản bội kia động tay chân trong đồ ăn thức uống của ông ta, sau đó đột nhiên gây khó khăn.
Độ ấm trong phòng trọ đột nhiên hạ xuống, Phùng Diệu Quân xoa cánh tay cảm thấy lạnh quá, Mạc quốc sư hình như rất thích tổ kiến? Nàng nhanh chóng chuyển chủ đề: "Gϊếŧ thầy đúng là tội lớn, hắn ta bị người sai khiến sao?" Là người dưới lại dám động đến người trên, làm người không thể tha thứ được. Nếu đã có được danh hiệu rạng rỡ làm đệ tử của quốc sư, cần gì phải gánh áp lực đạo đức nặng nề như vậy?
Ngoại trừ để báo thù, hoặc là muốn theo đuổi lợi ích cao hơn nữa.
"Đối thủ của ta."