Chương 16: Đánh lui Tiêu Diễn.
Bỗng nhiên Phùng Diệu Quân không nói lời nào, nhìn hắn từ đầu đến chân rồi lại nhìn từ chân lên đầu.
Đôi mắt trong veo như nước đánh giá có chút suy tư, Tiêu Diễn nhịn không được sờ mũi: “Ta đẹp lắm sao?”
“Tạm được.” Nét mặt nàng rất thành thực, “Không đẹp bằng người bên cạnh ngài vài ngày trước.”
Vẻ mặt Tiêu Diễn liền suy sụp, ai có thể so với cái loại yêu nghiệt này chứ? Nhưng biết là một chuyện, bị người khác nói ra lại là một chuyện khác. “Con gái nhà nề nếp nói chuyện phải uyển chuyển êm tai người khác mới thích. Mẫu thân ngươi không dạy ngươi sao?”
“Ngài mới vừa nói không so đo cùng ta mà.”
Tiêu Diễn: “.......” Hiện tại thu hồi câu nói kia còn kịp không?
“Mẫu thân ta không phải dạy như vậy.” Nàng lắc đầu liên tục, “Người nói, chúng ta là người buôn bán nhất định phải dùng tên thật, để không lừa già dối trẻ, không gian trá không phải thương nhân.” Ánh mắt nàng sáng lấp lánh, “Cho nên người kia là ai?” Vân Nhai không xuất hiện cùng, đây là cơ hội tìm hiểu thân phận hắn.
Tiêu Diễn tức giận nói: “Ngươi không được hỏi tới thân phận của hắn.”
Nàng thất vọng: “Hỏi một chút cũng không thể ?”
“Hắn không muốn nói thì ngươi cũng không thể biết.” Tiêu Diễn miễn cưỡng nói, “Như thế nào, tiểu cô nương nhìn trúng người ta sao?”
“Dáng dấp hắn đẹp lại còn lợi hại hơn ngài.” Nàng vừa nhìn liền hiểu rõ, tuy rằng Vương Tử Diễn đi cùng Vân Nhai nhưng cơ bản không phải bạn thân gì.
Hơn nữa ngày thường dáng vẻ Vân Nhai hời hợt, người khác phát dò la hắn đếm không hết, hiện tại nàng hỏi nhiều vài câu cũng sẽ không làm cho người khác nghi ngờ.
Da mặt Tiêu Diễn co rút: “Sao ngươi biết hắn lợi hại hơn ta?”
“Nếu không vì sao ngài sợ lại hắn, cũng không dám nói đến chuyện của hắn ?”
Tiêu Diễn hiểu ra không khỏi dở khóc dở cười: “Nha đầu bịp bợm, dù ngươi dùng phép khích tướng ta cũng không thể nói. Tin ta đi, chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi. Tính tình người kia thay đổi liên tục, một khắc trước gương mặt còn tươi cười chào đón, ngay sau đó liền trở mặt vô tình, tuyệt đối không phải là người mà ngươi có thể trêu chọc.”
“Không nói tới hắn nữa.” Nàng chỉ thử dò xét một chút, cũng không cho rằng Tiêu Diễn sẽ nói.
Hả? Bỗng nhiên hắn thấy không đúng. Ban đầu người đặt câu hỏi là hắn, tại sao bây giờ biến thành đề tài của nàng như pháo liên châu*, một người tiếp một người đây? Hiện tại dáng vẻ nha đầu này như người bề trên cùng bộ dạng nữ hài nhút nhát, run lẩy bẩy ở nha môn như hai người khác nhau.
*pháo liên châu: liên tiếp không ngừng.
Dường như đây mới là bản chất vốn có của nàng. Nhưng mà Phùng Diệu Quân chỉ là nữ nhi thương nhân, phụ thân lại qua đời đã hai năm nên không có sự dạy dỗ, làm sao nàng có thể hiểu được tôn ti trật tự chứ? Nếu không phải như vậy làm sao nàng lại dễ dàng bị lên quan đây?
Loại hắn thích chính là nữ nhi ngoan ngoãn nhu thuận, một khi nhìn thấu bản tính điêu ngoa của Phùng Diệu Quân, trong lòng có chút không thích. Tiêu Diễn thẳng người đang muốn đoạt lại thế chủ đạo, không ngờ Phùng Diệu Quân lại giành nói: “Chúng ta trao đổi đi. Ta trả lời ngài một vấn đế, ngài cũng trả lời lại ta một vấn đề - mà không nhắc tới người kia được không?”
Hình như hắn cũng không có tổn hại gì?
“Được.” Hắn vẫn rất có phong độ, “Ngươi hỏi trước đi.”
“Trên đời này nơi nào chứa nhiều sách vở, tri thức nhiều nhất?”
“Nhiều tri thức nhất?” Hẵn vuốt cằm suy tư.
“Chính là sau khi xem qua nơi đó ta có thể hiểu rõ tất cả bí mật trên thế giới.” Trong mắt nàng lóe lên sự hiếu kỳ, “Có nơi nào như vậy hay không?”
“Tàng thư các nổi tiếng thiên hạ không ít, nhưng nếu giống với yêu cầu của ngươi có lẽ Yên Hải Lâu phù hợp nhất.” Hắn dừng một chút, “Yên Hải của Hạo nhược yên hải*.”
*Hạo nhược yên hải: tri thức rộng lớn như sương mờ trên biển.
“Nơi đó có tri thức mọi thứ trên đời?”
“Làm sao có thể?” Tiêu Diễn bị tính trẻ con của nàng chọc cười, “Tri thức trên đời này như đại dương rộng lớn mênh mông, cho dù cả một đời người cũng không biết hể, thì làm sao có thể chứa đựng được toàn bộ? Chỉ là Yên Hải lâu vốn là do thư các của đại đế dựng nên nước Hạo Lê, bên trong có rất nhiều bí mật lịch sử thời xưa, văn thư triều đình quý giá. Sau khi nước Hạo Lê diệt vong, Yên Hải lâu đổi chủ nhiều lần lại chưa bị chiến tranh phá hủy, trái lại về sau lại liên tiếp bổ sung thêm. Vào trong đó miệt mài kinh sách là có thể biết những điều người khác không biết.” Cuối cùng hắn bổ sung một câu, “Hiện tại nó thuộc sở hữu của nước Tấn.”
Có một câu hắn chưa nói: Nơi đó cũng là khu vực bị cấm, ra vài cần phải có căn dặn của Tấn Vương. Hiện tại Phùng Diệu Quân chẳng qua là nữ hài nông thôn, cả đời cũng không thể nào vào được Yên Hải lâu, nên cũng không cần phải nói cho nàng biết.
Đôi mắt Phùng Diệu Quân sáng lên.
Nguyền rủa của Ngao Ngư giống như một quả bom hẹn giờ, thường xuyên làm cho nàng ăn không ngon ngủ không yên. Nàng nằm mơ đều muốn giải trừ nó, nhưng việc này không thể nói cho người khác. Nàng cũng không cho rằng Vân Nhai này không hiểu được bí văn sẽ tùy tiện khắc thư văn truyền kỳ gì, cho nên cách đáng tin cậy nhất có lẽ vẫn là điều tra quyển văn thư bí mật, tìm những biện pháp có khả năng.
Vốn nói vấn đề luẩn quẩn đột nhiên hắn không có hứng thú hỏi nữa, vì thế đổi thành: “Ta hỏi ngươi, những lời nói sau khi ngươi đẩy Vương bà ngã thật sjw là Huyện nha dặn dò?”
“Đương nhiên.” Phùng Diệu Quân trừng mắt kinh ngạc nói, “Ta không nói dối lão gia Huyện lệnh.” Nàng biết rõ lý do thoái thác không thể làm người khác tin cũng phải mạnh miệng mà nói, tuyệt đối không thể trở mặt. Chuyện nàng chính là dư nghiệt tuyệt đối không thể để lộ trước mắt công tử Ngụy Quốc Công.
“Vậy không có việc gì.” Tiêu Diễn tự giễu cười một tiếng, lời này vừa nói ra đã mất hết tiêu chuẩn, đứa trẻ bảy tuổi còn biết không thể phản cung*.
*Phản cung: nói trái lại lời khai.
Phùng Diệu Quân nháy mắt hỏi hắn: “Có phải ngài muốn làm cha kế của ta hay không?”
Năm nay Từ thị cũng chỉ hơn hai mươi bảy tuổi, hào hoa phong nhã, toàn thân đều là dáng vẻ phụ nữ thành thục. Tiêu Diễn đến quả thực là mang theo ý tứ âu yếm, có điều bị Phùng Diệu Quân nói thẳng ra, trái lại nhíu mày: “Ngươi có bằng lòng hay không?”
“Tất nhiên là bằng lòng.” Trong mắt nàng tràn đầy ngạc nhiên cùng mừng rỡ, “Nghe nói trên đó sầm uất hơn ngàn lần nơi này của chúng ta, ta muốn đi trải nghiệm chuyện đời, mẫu thân ta cũng có thể mua tòa nhà lớn ở đó, giao thiệp toàn những người sang trọng, còn có thể mua thật nhiều nô bộc hầu hạ ta, ta thấy ai không vừa mắt sẽ đuổi hắn!”
Nghe nàng lải nhải ước mơ của mình, Tiêu Diễn càng không vui. Dù cho hắn trong chốc lát rung động khuôn mặt xinh đẹp của Từ thị, nhưng hắn cũng gặp không biết bao nhiêu nữ tử xinh đẹp, nếu thực sự lấy một quả phụ nông thôn trở về đô thành, ngày thường tiếp đãi khách sẽ không có khí thế gia giáo, sẽ làm mất mặt hắn đường đường là Ngụy Quốc công tử.
Uổng công Phùng Diệu Quân còn nhỏ đã dáng vẻ xinh đẹp, lại không được dạy dỗ ứng xử đúng cách, bơi vậy có thể suy đoán đạo đức của chính Từ thị.
Cuối cùng cũng là không ra gì rồi.
Nghĩ như vậy, một chút tha thiết trong lòng hắn bỗng biến mất, lạnh nhạt nói: “Chỉ là nói giỡn, không cần cho là thật.” Liền đứng lên đi ra ngoài.
Vẻ mặt Phùng Diệu Quân tràn đầy tiếc nuối đưa hắn ra cửa lớn, vừa quay đầu khóe miệng đã tươi cười.
Trước mắt đã thành công.
Nếu Từ thị bị Tiêu Diễn nhìn trúng, từ nay về sau có thể một bước lên mây, nhưng thân phận hai người nhất định sẽ bị tra xét rõ ràng, mới cho phép đi theo Vương Tử Diễn. Vương hậu An Hạ an bài thân phận có thể kiểm chứng hay không, Phùng Diệu Quân cũng không nắm chắc.
Việc này tốt nhất không nên mạo hiểm.