Chương 14: Linh hồn trở về
Vân Nhai nói tiếp: “Năng lượng của ta không đủ rồi, ta cần nghỉ ngơi đề hồi phục. Phiền các vị sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho ta.”
Quả thực sắc mặt của hắn không tốt lắm, Hứa huyện lệnh cũng biết rằng nguyên khí sẽ bị tổn hại khi làm những việc như thế này, nên ông ta luôn miệng nói: “Vâng, xin mời đại nhân đi theo ta.” Sau đó tự mình dẫn Vân Nhai và Tiêu Diễn đi về phía sau.
Những người còn lại cũng đành tạm thời giải tán.
Tám tiếng đồng hồ cứ như vậy mà trôi qua.
Vân Nhai đang nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức trong căn phòng đã được người huyện Tri chuẩn bị. Sau đó, trong đêm có người đến bẩm báo:
“Hồ Thăng Long truyền đến tin tức, xác của Ngao Ngư đã bị người ta động chạm, hai mắt, trái tim, vây lưng và một đoạn xương sống dài tầm ba trượng đã bị lấy mất.”
“Hả?” Gương mặt Vân Nhai lộ vẻ kinh ngạc: “Bị lấy đi nhiều thứ như vậy?”
“Vâng.”
Thân xác của Ngao Ngư vốn rất to lớn, nên những bộ phận trên cơ thể của nó cũng thuộc lại lớn. Nếu muốn lấy đi những thứ này, nhất định phải điều hẳn một đội nhân mã. Có điều, những vướng mắc trong vụ án địa phương và việc hắn gϊếŧ con Ngao Ngư diễn ra trong cùng một ngày, cách nhau chỉ hai tiếng đồng hồ.
Vì sao trong lòng hắn lại cảm thấy khó chịu? Đôi mắt của Vân Nhai nheo lại, lặng yên suy nghĩ. Người ngoài cửa lúc này rất biết điều, lặng yên lui ra ngoài.
…
Phùng Diệu Quân không biết rằng Vân Nhai còn có năng lực như vậy. Nàng phải hỏi Bồng Bái mới biết rõ, trong truyền thuyết có một loại bí thuật chiêu hồn, chỉ cần là vong hồn người chết chưa tan biến, có thể vẫn còn đang lang thang ở gần đó thì có thể sử dụng năng lực để triệu hồi linh hồn của người chết, để người đó xác nhận lại sự việc.
Đương nhiên đây là biện pháp cực kỳ hiệu quả trong việc tìm ra hung thủ của các vụ án. Có điều bảy ngày sau khi chết, các vong hồn đều phải đi đến âm phủ, sẽ không thể đi ra ngoài. Phùng Diệu Quân cũng không rõ việc Vân Nhai nói rằng hắn có thể “Mượn hồn từ địa phủ” có phải là thật hay không. Nhưng có một sự thật, hắn là người có năng lực, năng lực đã vượt qua cái gọi là lẽ thường.
Người này không những là một đấu sỹ, còn có thể song tu nữa sao? Nghe nói đến phương pháp “Hồn quay về làm chứng” ngược lại khiến nàng tỉnh táo hẳn, cùng Từ thị ngồi chờ xét xử và phán quyết trong đêm.
Trong sự ngóng trông của mọi người, cuối cùng cũng đã đến giờ hợi(*21h-23h).
Quan tài được bày bên trong nha môn, cực kỳ âm u, doạ người.
Phụ mẫu của của các sắc nhân từ buổi sáng cũng đã ngồi vào chỗ của mình, Vân Nhai chậm rãi mở to mắt, thấp giọng nói: “Đã đến giờ rồi.”
Dưới ánh đèn lờ mờ, sắc mặt của Vân Nhai càng thêm tái nhợt, lời nói ra mang theo ba phần âm khí, làm cho người nghe cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Người bên ngoài đều cảm thấy tiếc nuối, người đàn ông đẹp trai đến như vậy, có điều thân thể lại quá yếu ớt.
Vân Nhai tiếp tục nói: “Nơi này là nơi uy đức rất lớn, cô hồn không dám bước vào.”
Hứa huyện lệnh có chút do dự, nói: “Hay là chúng ta đổi địa điểm xét xử?”
“Không cần.” Vân Nhai che ngực, ho khan vài tiếng, sau đó lấy ra một đoạn nến trắng giao cho nha dịch: “Viết tên đầy đủ của Vương bà lên chiếc đèn l*иg màu trắng, sau đó thắp sáng. Đi đến cửa nha môn, chờ đến khi ngọn lửa xanh trong đèn l*иg xuất hiện thì ngươi cầm chiếc đèn quay trở lại. Nhớ kỹ, động tác phải chậm.”
Người nha dịch được chỉ định nhận nhiệm vụ rời đi, Vân Nhai quay về phía mọi người, bắt đầu giải thích: “Ngọn nến đó có thể che chờ hồn phách của Vương bà, giúp bà ta có thể đi vào nơi quan phủ tôn nghiêm này.”
Quả nhiên, chỉ một lúc sau, người nha dịch đã trở lại, đèn l*иg trong tay cậu ta ánh lên ánh sáng xanh kì quái. Sống lưung của cậu ta thẳng tắp, có điều Tiêu Diễn nhìn đến bàn tay nổi đầy gân xanh trên mu bàn tay của cậu ta, hiển nhiên, cậu ta đang dùng đến sức lực của toàn bộ cơ thể mình.
Chiếc đèn l*иg giấy lại có thể nặng nề đến như vậy, có thể đoán được ta, hồn phách của Vương bà chắc chắn đang trốn trong chiếc đèn l*иg này.
Ngay khi chiếc đèn l*иg được mang vào trong sảnh của nha môn, bỗng nhiên một cơn gió kỳ quái thổi tới, bay vòng xung quanh những tán cây.
Quỷ tới!
Mặc dù biết rằng ở đây đã có cao nhân, thế nhưng mọi người vẫn không nhịn được mà hoảng sợ, lui về phía sau. Vân Nhai lại chỉ vào trong cỗ quan tài, quát nhẹ: “Thôi ngay! Ta chỉ cho ngươi thời gian là ba mươi phút, ngươi còn không mau đi vào?”
Ánh đèn màu xanh trong đèn l*иg biến mất, trở về thành ánh sáng mờ mờ vốn có của nó.
Ngay sau đó, bên trong quan tài phát ra tiếng động.
Âm thanh này giống như đột nhiên bóp lấy trái tim của mọi người. Tất cả mọi người, bao gồm cả Phùng Diệu Quân, đều cảm thấy sợ hãi.
Dù sao sự việc liên quan đến thây mà này, có người cả đời cũng chẳng thể gặp được.
Có hai người nha dịch dũng cảm tiến lên mở nắp quan tài, vì vậy mọi người đều thấy trong quan tài đột nhiên ngồi dậy, hai mắt nhắm nghiền.
Hồn ma của Vương bà đã quay trở về.
Tuy nhiên, trong thời tiết này, thi thể không thể để ở ngoài lâu được, Vương bà đã chết được chín ngày, thi thể đã bắt đầu phồng lên và thối rữa, ban đầu là một bà lão gầy nhom, nay cả nười của bà đều sưng lên, ngũ quan đều bị phù đến mức thay đổi hình sdangj.
Gió đêm thổi tới làm cho mùi hôi thối của thi thể bay xa mười trượng.
Trong đám người vây xem, có người không ngừng nôn mửa, có người ngất xỉu tại chỗ. Cả cuộc đời Phùng Diệu Quân chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng nào sợ hãi đến như vậy, cả người nàng tránh trong lòng mẹ nuôi run rẩy.
Cho dù có dũng cảm thế nào đi chăng nữa, nàng vẫn là một cô gái nhỏ, chẳng bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày nàng có thể nhìn thấy một cảnh tượng kích động như vậy.
Từ thị cũng đã sợ đến mặt trắng bệch như tờ giấy.
Chỉ có mỗi Vân Nhai và Tiêu Diễn có biểu hiện rất tự nhiên, giống như là chẳng nhìn thấy dáng vẻ buồn nôn của Vương bà, cũng như không ngửi thấy mùi tanh tưởi từ thi thể bà ta vậy.
Vân Nhai hô một tiếng: “Đi ra”, Vương bà nhảy bật ra khỏi quan tài, đứng ở giữa sân.
Đầu gối của bà ta chưa hề di chuyển, cả người cứng đờ, chẳng khác gì một cương thi.
“Chỉ có thể gật đầu, không thể lắc đầu. Chỉ có thể trả lời những câu hỏi đơn giản.” Vân Nhai nhìn về phía Hứa huyện lệnh: “Bà ta chỉ có thể nhớ kỹ những sự việc xảy ra một tiếng trước khi chết, điểm này không thể thay đổi. Hiện tại, ông có thể bắt đầu hỏi.”
Hứa huyện lệnh đã làm quan rất nhiều năm, nhưng chưa bao giờ phải thẩm vấn một xác chết cả , lúc này ông ta nuốt nước miếng, chỉ vào Phùng Thế Quân hỏi: “Có phải nàng ta là người đã gϊếŧ chết ngươi không?”
Vương bà đứng im, không hề có phản ứng gì.
Giống như Vân Nhai đã nói lúc trước, bà ta không thể lắc đầu, như vậy có nghĩa là nếu như không có phản ứng gì có nghĩa là phủ nhận?
Vì Diễn vương tử đang ở đây, nên Hứa huyện lệnh cố gắng bình tĩnh, hỏi vấn đề thứ hai: “Tất cả mọi người trong Phùng gia trang đều ở đây, bà nhìn thử xem, trong này ai là hung thủ?”
Nhận được tin tức từ phía huyện Tri, Từ thị đã dẫn toàn bộ gần mười miệng ăn của gia trang đến đây.
Vương bà bỗng nhiên xoay người về phía người nhà của họ Phùng, mắt vẫn nhắm, lại giống như đang trừng mắt nhìn người khác.
Những người đứng xem sợ hãi hét lên, Phùng Diệu Quân cũng thấy da đầu của mình đang run lên, suýt nữa thì kêu thành tiếng.
Lúc này, đổi lại, cả người Từ thị bắt đầu run.
Cũng may sau đó Vương bà chỉ đứng đó không cử động, cũng không gật đầu.
Có nghĩa là hung thủ không có mặt ở trong đám người này?
Vừa rồi, sau khi rời khỏi nhà chính, Phùng Diệu Quân đã để cho Bồng Bái bổ túc cho nàng những kiến thức về “Hồi hồn thuật”, cuối cùng cũng có chút hiểu rõ. Sau khi chết hồn phách bay đi, không bao giờ có thể quay lại thân thể của mình nữa. Có điều, các thiên sư của thế giới này đã nghiên cứu được một phương pháp, có thể đem hồn phách của người đã chết quay về thân xác của chính bản thân họ, nhưng chỉ trong một thời gian quá ngắn, có thể chỉ trong khoảng mười hơi thở hoặc thời gian một nửa chén trà. Người có thể để cho hồn phách của Vương bà sau khi chết đi lại nhập lại vào cơ thể trong vòng ba mươi phút giống như Vân Nhai, thuộc loại phạm trù khó có thể tin được.
Đương nhiên, dù sao khi hồn phách quay lại cơ thể cũng không thể giống như lúc còn sống, có rất nhiều điểm hạn chế. Ví dụ sau khi người chết, các đốt ngón tay trở nên cứng ngắc, vì vậy khi hồn nhập lại vào xác thì phạm vi hoạt động cũng rất nhỏ, xương sọ cũng chỉ có thể di chuyển trong phạm vi hẹp, không thể lắc đầu. Người sau khi biến thành hồn ma cũng chỉ có thể nhớ lại những ký ức xảy ra trong một tiếng trước khi chết, cũng không thể khôi phục lại tinh thần và trí tuệ như bình thường, chỉ có một chút ký ức và bản năng.
Lúc này, đột nhiên Vân Nhai hô một tiếng: “Vậy đổi câu hỏi khác, hung thủ có mặt trong sân này không?”
Ý nghĩ của hắn.
Mọi người đang cố gắng suy đoán về lời nói này, đột nhiên nhìn thấy Vương bà gật đầu!