Hàm Tử Môn

Chương 1.5: Mưa như vậy, còn để nó đứng đó à?

Từ sáng sớm bốn người bọn họ đã đứng trước cửa động chờ tới tận bây giờ. Ngoại trừ nhị sư huynh bế cậu đi ăn đi vệ sinh ra thì không rời nửa bước. Thậm chí nhị sư huynh còn bế Phương Viễn đang say sưa ngủ đứng yên ở cửa động không nhúc nhích. Lúc Phương Viễn tỉnh lại vì thấy hơi lạnh thì trời đã đổ mưa. Người tu tiên có linh khí hộ thể, nước mưa không chạm được vào người nhưng Phương Viễn vẫn là người phàm, vậy nên nhị sư huynh cầm ô che cho cả hai người.

Phương Viễn nghĩ thầm, nếu chẳng may cốt cách của mình không được thật, thì mình cũng sẵn sàng ở lại làm thư đồng hầu hạ các sư huynh. Ba người họ đều là người tốt, dù thế nào cậu cũng không lỗ được.

Còn đang tưởng tượng viễn cảnh làm thư đồng, cửa động đã mở ra.

Phương Viễn gần như nín thở. Cậu đang được chứng kiến một màn xuất hiện hoành tráng như trong truyện tiên hiệp hay đọc. Trong đầu Phương Viễn đang tưởng tượng ra đủ loại hình dạng của sư phụ, có thể là một tiên nhân râu tóc bạc phơ chăng? Hay là một đứa trẻ con? Hay thậm chí, là nữ sư phụ? Cũng có thể lắm, các sư huynh có nói sư phụ là nam hay nữ đâu!!

Phương Viễn nghển chiếc cổ mũm mĩm của mình lên để nhìn rõ hơn.

Cửa động đã mở ra, bên trong ánh lên một màu xanh ngọc biếc, vách tường còn long lanh phản chiếu những gợn nước, thực sự là cảnh đẹp. Nếu không phải là động linh khí thì nơi này cũng là một địa điểm tham quan hái ra tiền. Nhưng vị sư phụ của cậu vẫn chưa xuất hiện.

- Đồ nhi bái kiến sư phụ!

Phương Viễn thấy đại sư huynh cúi người, to giọng nói vọng vào trong.

Vách động phản chiếu một bóng người lung lay đi ra. Nhìn bóng này Phương Viễn đoán chắc là nam tử. Đến khi người đi ra rồi, Phương Viễn shock đến đứng hình vài giây.

Tại sao không ai bảo với cậu, sư phụ của cậu là gà??? Không, nói đúng hơn là người đầu gà??? Kê công??? Khoan khoan khoan!!!

Một nghìn dấu hỏi chấm chạy ầm ầm trong đầu Phương Viễn. Cậu mất sáu năm để chấp nhận ở thế giới này con người có thể bay mà không cần máy bay, có thể nói vọng ba quả núi mà không cần loa phóng thanh, có thể nghe cách ba dãy nhà mà không cần máy thu âm, thậm chí cậu cũng chấp nhận việc lấy đồ vật không cần động tay rồi, nhưng đúng là cuộc đời không ai biết được chữ ngờ, cậu không ngờ sư phụ cậu vậy mà lại là người gà?

Này... sư phụ cậu thực chất là gà xong tu thành tiên rồi biến thành người phải không? Nhưng vẫn muốn người khác biết mình là gà nên để lại cái đầu? Vậy ra chuyện hồ ty tu tiên đều là thật.

Phương Viễn còn đang cúi đầu vuốt ngực tự thuyết phục bản thân chấp nhận sư phụ mình là một con gà, thì khi cậu vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy sư phụ đã hóa thành đầu con ngựa.

Phương Viễn: ???

Sư phụ, ngài có thể quyết định chung thủy với một chủng loài thôi được không? Ngài là vườn bách thú di động hay sao?