Chỉ là tôi thích anh ta nhưng cũng không phải chỉ thích mình anh ta.
Hàm ý chính là: Đàn ông nhiều lắm, sao nhất định phải cướp.
Lâm Tịch cảm thấy lời này của mình hẳn là rất dễ hiểu, cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng sự thật là khi cô nói những lời này xong, hiện trường rơi vào bầu không khí trầm lặng kỳ quặc.
Rõ ràng là những người khác không nghĩ như vậy.
Bầu không khí đột nhiên trở nên là lạ, Lâm Tịch cũng không kịp phản ứng, trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên không biết xuất hiện vấn đề ở đâu.
Tuy nhiên, sau khi khách mời nam Bành Bách Xuyên liếc mắt một cái đầy thâm ý, Lâm Tịch giật mình, cô rốt cuộc cũng ý thức được vấn đề nằm ở chỗ nào.
Nguyên tác cũng đã đề cập qua, con người Bành Bách Xuyên này nhìn tao nhã lịch sự, nhưng thật ra đây cũng chỉ là hình tượng, sự thật vị này chính là một người bắt cá nhiều tay có thâm niên.
Mà ánh mắt anh ta vừa mới nhìn Lâm Tịch, rõ ràng chính là ánh mắt nhìn thấy biểu hiện của đồng loại.
Lâm Tịch trong nháy mắt đã ý thức được chỗ nào không ổn, cô cố gắng thoát khỏi mối quan hệ với nam nữ chính cũng là vì muốn cắt đứt scandal "tiểu tam" trong nguyên tác, nhưng nếu bởi vậy nên phải mang danh hiệu "người bắt cá nhiều tay" trên lưng thì dường như cũng sẽ không khá hơn chỗ nào.
Lâm Tịch cúi đầu suy tư một lát rồi nói: "Ý của tôi là, thích là chuyện của hai người, không nên tự mình động lòng, lại càng không nên để sự yêu thích của mình trở thành gánh nặng cho người khác."
[Tôi quỳ, tuyệt tuyệt, thích là chuyện của hai người, hai người yêu thích lẫn nhau mới gọi là tình yêu, tình yêu đơn phương phần lớn là tự mình động lòng thôi.]
[Trời ơi, đừng để cho sự yêu thích của mình trở thành gánh nặng của người khác, tôi dường như đột nhiên hiểu được tình cảm sâu sắc của Lâm Tịch rồi, cảm động muốn khóc.]
[Đúng vậy, tôi thích bạn, cũng không phải chỉ thích bạn, thế gian này nào có nhiều "Không phải người đó thì không thể" như vậy chứ.]
[Quan điểm tình yêu này của Lâm Tịch cũng quá tuyệt vời rồi, yêu yêu yêu.]
[A a a a, Lâm Tịch chính là người tỉnh táo trong nhân gián đúng không, câu nói kinh điển cứ liên tục xuất hiện, quá trâu bò rồi.]
[Ai, lại đột nhiên cảm thấy Tống Phóng không thích Lâm Tịch hình như là tổn thất của anh ta rồi.]
……
Tổ tiết mục thấy Lâm Tịch kiên trì muốn một người một nhóm nên cũng không nói gì nữa, ba nhóm khách mời khác dựa theo quy tắc rút thăm để quyết định nhiệm vụ quay chụp buổi chiều.
Về phần Lâm Tịch, đạo diễn suy nghĩ một lát, quyết định để cô tiếp tục nhiệm vụ khiêu chiến quảng trường chưa hoàn thành trước đó.
Bọn họ là chương trình giải trí yêu đương, phần lớn nhiệm vụ đều được thiết kế xoay quanh việc để khách mời tương tác rải đường, một mình Lâm Tịch cũng không thích hợp lắm.
Mặt khác, lúc trước khi Lâm Tịch nhảy ở quảng trường có nhiệt độ không thấp, đặc biệt là khán giả cũng nhao nhao kêu gọi ở trên màn hình bình luận, nói là muốn xem tiếp tục xem Lâm Tịch nhảy ở quảng trường, bọn họ đương nhiên cũng không có lý do buông tha cho việc có thể tạo được nhiệt độ này.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lâm Tịch mang theo người quay phim đi về phía cửa biệt thự, tiêu sái rời đi.
Vừa rồi cô đặc biệt chú ý đến địa điểm nhiệm vụ của các nhóm khách mời khác, cho nên mục tiêu kế tiếp của cô chính là cách mấy địa điểm này càng xa càng tốt!
Sau khi Lâm Tịch rời đi, những người khác cũng nhao nhao chuẩn bị cho lịch quay chụp kế tiếp.
Chỉ có Tống Phóng vẫn ngồi đó, nhìn chằm chằm hướng Lâm Tịch rời đi, không biết đang suy nghĩ gì.
Mạnh Vân Nhân ở bên cạnh thu hết nhất cử nhất động của Tống Phóng vào mắt, ánh mắt không khỏi trở nên u ám, cô ta đại khái đoán được trong lòng Tống Phóng đang suy nghĩ cái gì.
Tống Phóng người này nhìn thì có vẻ lạnh lùng nhưng lòng dạ có đôi khi cũng rất mềm mại, sợ là sau khi nghe xong lời nói vừa rồi của Lâm Tịch, trong lòng đã có chút dao động.