Phát Thanh Khủng Bố

Chương 47: Phản kích! Ꮆiết ngược lại

- Cả hai người các ngươi!

Một tên cảnh sát bổ sung.

- À, các người có thể thử một chút.

Thân người Chu cục trưởng hơi hạ xuống, đứng thế trung bình tấn, xung quanh không có gió, cỏ tự lay động, lúc này trên người Chu cục trưởng có một loại khí chất hoàn toàn khác biệt với lúc bình thường.

Trong nháy mắt, ánh mắt hai người cảnh sát kia cũng lộ ra sự ngưng trọng, người trong nghề vừa ra tay liền biết Chu cục trưởng này không phải là nhân vật dễ đối phó.

Lúc này, Tô Bạch cúi đầu xuống, thở ra một hơi, hắn đang liều mạng nhớ lại loại cảm giác đói bụng kia. Đã lâu như thế, đối với thể chất đặc thù của mình, hắn cũng tìm ra được bí quyết công kích.

Một phút sau, khí chất cả người Tô Bạch đều thay đổi, trở nên âm u lãnh khốc, tóc hắn tản ra, Tô Bạch chậm rãi ngẩng đầu lên, con ngươi đỏ ngầu như máu, đồng thời ở khóe miệng lộ ra hai cái răng nanh, như ẩn như hiện.

Hai cảnh sát liếc nhìn nhau, sau đó cùng nuốt nước bọt.

Tình cảnh này hình như không giống với những gì bọn họ đã tưởng tượng.

Rất không giống!!

Người thực tập, cái gì gọi là người thực tập?

Ví dụ như trong một trò chơi, thuộc về giai đoạn thử nghiệm, rất khó có thể thu hoạch được điểm cốt truyện, hơn nữa con bị hạn chế, nhất định phải trải nghiệm qua ba nhiệm vụ, mới có đủ tư cách và quyền hạn mở ra những thứ này, đồng thời chân chính biết được tin tức nhiệm vụ chủ tuyến và nhiệm vụ phụ, để thu được điểm cốt truyện, đổi lấy năng lực.

Cho nên, đối với người thực tập, các thính giả đều là người từng trải, bởi vậy trong câu chuyện xưa này, các thính giả luôn lấy một tâm thái coi thường người thực tập, cảm thấy người thực tập chí có tố chất tâm lý tốt hơn người bình thường, đối phó với họ, còn không phải là dễ như trở bàn tay sao?

Nhưng, lần này từ nội dung nhiệm vụ chủ tuyến 1 của Phát Thanh Khủng Bố, thật ra đã nói rõ lên một chuyện, đó chính là….Nếu như những người thực tập này chỉ là người bình thường, như vậy làm sao nó có thể xứng đáng với những giá trị phần thưởng của nhiệm vụ chủ tuyến 1?

- Cừu Hòa, anh đối phó với lão già kia.

- Được, Trương Lộc, cẩn thận một chút.

Cừu Hòa chính là người đàn ông có da thịt hóa đá, Trương Lộc là người đàn ông có ngọn lửa trong lòng bàn tay, lúc này, khoảng cách giữa hai người Chu cục trưởng và Tô Bạch rất xa, cho nên hai thính giả không thể không tách ra quyết đấu.

Tô Bạch và Chu cục trưởng tách ra xa, thực ra là có nguyên nhân.

Dĩ nhiên, hiện tại cả hai đều không tiện nói, chuyện quan trọng trước mắt vẫn là giải quyết hai người kia, có chuyện gì thì nói sau.

Cừu Hòa xông về phía Chu cục trưởng, Chu cục trưởng giơ súng, nhắm về phía Cừu Hòa, bóp cò.

- Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Tiếng súng liên tục vang lên, viên đạn đều bắn về phía người Cừu Hòa, nhưng đều bắn ngược ra ngoài, thân thể Cừu Hòa chỉ hơi lảo đảo, gần như không nhìn thấy viên đạn công kích gì được anh ta.

Thấy viên đạn thực sự không có tác dụng gì, Chu cục trưởng ném súng lên mặt đất, lúc Cừu Hòa đến gần, một chưởng quét ngang, đánh vào trên người Cừu Hòa, Cừu Hòa không xê dịch chút nào, Chu cục trưởng lại bay ra ngoài, cũng may lúc Chu cục trưởng rơi xuống, ông ta đứng vững vàng trên mặt đất, không có rơi vào thế yếu.

- Nội gia quyền?

(Nội gia quyền, tên chữ Hán: 內家, đọc bính âm Nèijiā, danh từ này được người Trung Hoa dịch sang tiếng Anh là "Internal style" (trái ngược lại danh từ Ngoại gia quyền, (chữ Hán: 外家, đọc bính âm: Wàijiā) được dịch sang tiếng Anh là "External style" hay "External family"), là tên một loại quyền thuật do Trương Tam Phong sáng tạo có nhiều đường nét rất giống Thái cực quyền khiến cho người đời sau ngộ nhận đây chính là Thái cực quyền nguyên thủy rồi gán cho ông là sư tổ sáng tạo ra Thái cực quyền, Hình ý quyền, Bát quái chưởng là ba môn quyền của trường phái Nội gia quyền.)

Cừu Hòa dùng tay xoa ngực mình.

- Một chút mà thôi không đáng chú ý.

Sau khi nói xong, Cừu Hòa lại một lần nữa xông về phía Chu cục trưởng, chiêu thức của anh ta rất trực tiếp, cứng đối cứng, đơn giản lại thô bạo, nhưng rất hữu hiệu.

Chu cục trưởng chỉ có thể dựa vào thân thủ của chính mình lần lượt tiến hành tránh né, mấy lần ông ta muốn thuận thế tìm ra sơ hở của Cừu Hòa, quả thật ông ta tìm được, nhưng bởi vì tố chất thân thể của Cừu Hòa không giống như người bình thường, cho nên dạng phương thức tìm sơ hở để đánh lén đối phương, không thích hợp dùng trên người Cừu Hòa, hai người bên này, tạm thời ở trong tình thế giằng co.

Bên Tô Bạch, đầu tiên Tô Bạch cũng dùng đến súng, nhưng ngọn lửa trên tay Trương Lộc giống như có đầy đủ linh tính, trực tiếp biến thành một vệt sáng màu trắng ngăn cản viên đạn của Tô Bạch, đồng thời một phút sau, từng ngọn lửa cháy rực hướng thẳng về phía Tô Bạch, lúc con ngươi đỏ ngầu của Tô Bạch nhìn thế giới, thế giới cũng vì thế mà chậm hơn một chút, hơn nữa ở một góc độ nào đó, độ nhạy bén của cơ thể hắn đang ở trạng thái tốt nhất, lần lượt tránh né công kích của ngọn lửa, cũng may Trương Lộc còn chưa khống chế được những ngọn lửa này ở mức xuất thần nhập hóa, cho nên tuy Tô Bạch giống như Chu cục trưởng bên kia đang tạm thời rơi vào thế yếu, nhưng không lộ vẻ chật vật.

Dĩ nhiên, quan trọng nhà, hai người này là thính giả.

Bọn họ không có mạnh như trong tưởng tượng, năng lực cũng không đến cấp độ áp đảo hai người Tô Bạch, đồng thời, đối với năng lực của bọn họ, bọn họ còn chưa nắm giữ được nhuần nhuyễn, chưa phát huy được hiệu quả tối ưu.

Ví dụ như lúc này, hai người đang đánh nhau, Tô Bạch và Trương Lộc vẫn duy trì khoảng cách 13-14 mét. Ngay từ đầu, tốc độ công kích của ngọn lửa trên tay Trương Lộc rất nhanh, hoàn toàn là muốn đem Tô Bạch biến thành gà nướng, nhưng sau khi Tô Bạch gắng gượng qua mấy lần, Trương Lộc rõ ràng đã có dấu hiệu đuối sức, sau đó tốc độ công kích chậm đi, uy lực của ngọn lửa cũng dần dần suy yếu, sau đó…Tô Bạch thế mà chỉ cần dịch người sang bên cạnh liền có thể tránh được công kích.

Mà bên kia, quyết đấu giữa Cừu Hòa và Chu cục trưởng cũng dần dần đi đến một ranh giới, Cừu Hòa liên tục tấn công, giống như dã thú, giống như một ngọn núi, nhưng mỗi lần Chu cục trưởng đều có thể giống như con cá trạch, chạy thoát, nhưng thời gian dần trôi qua, tốc độ của Cừu Hòa cũng bắt đầu chậm lại, tốc độ quyền đánh ra cũng chậm hơn, thể lực có chút tiêu hao.

Tô Bạch nhìn thoáng qua Trương Lộc ở trước mặt mình, lại nhìn Cừu Hòa ở bên kia, ánh mắt hắn và Chu cục trưởng giao nhau, Chu cục trưởng nheo mắt lại, tản ra sát khí. Lúc này, trong con người Tô Bạch nhiễm một tầng đỏ tươi của máu, hơi thở trên người hắn càng thêm âm u lạnh lẽo.

Sau đó hai bên, phe yếu vùng lên, bắt đầu phản kích.

Chính thức chém gϊếŧ, chính thức chiến đấu.

Cũng không phải là cái gọi là kỹ năng hay năng lực.

Trong này liên quan đến rất nhiều thứ.

Chu cục trưởng và Tô Bạch rõ ràng thuộc về loại người có kinh nghiệm gϊếŧ người và chiến đấu phong phú, có lẽ không đến mức là đao phủ ưu tú nhất, nhưng ít nhất bọn họ gặp không ít huyết tinh.

Tô Bạch bắt đầu chạy theo hình chữ S, Trương Lộc lập tức trở nên luống cuống, nhất là sau khi anh ta bắn ra ba ngọn lửa, nhưng không có bức Tô Bạch lui về sau, ngược lại càng khiến cho khoảng cách của song phương rút ngắn, cả người anh ta vô thức lui lại.

Bên này, tốc độ của Tô Bạch càng lúc càng nhanh, đế sau cùng, hắn liền chạy thành đường thẳng.

Khoảng cách không sai biệt lắm.

Thời gian cũng không còn nhiều lắm.

Tất cả không khác mấy, có thể nên kết thúc rồi.

Tô Bạch há miệng, lộ ra răng nanh, cả người hắn có một loại hơi thở yêu dị, huyết dịch Vampire rõ ràng đem đến tác dụng phụ cho thể chất của Tô Bạch, đồng thời nó không mang đến loại khí chất cao quý của Huyết tộc Châu Âu, ngược lại nó là một loại cảm giác được che giấu rất sâu, nhưng thực sự tồn tại…Cuồng loạn.

Tốc độ lùi lại của Trương Lộc dĩ nhiên không sánh bằng tốc độ xông đến của Tô Bạch, lúc này anh ta phát ra những tiếng gầm rú, ngọn lửa trong tay anh ta cháy rừng rực, bắn về phía Tô Bạch.

Trương Lộc rất phẫn nộ, rất sợ hãi, rất không hiểu, tất cả, không nên có cục diện như hiện tại!

Sau đó, cuối cùng khóe môi anh ta cũng cong lên, trong mắt anh ta, lần này, Tô Bạch không trốn thoát.

Nhưng, Tô Bạch căn bản không có tránh né, cũng không có suy nghĩ muốn đi tránh né.

“Bịch!”

Tô Bạch vươn hai tay về phía trước, hai tay duỗi thẳng, ngọn lửa đánh vào trên người hắn, lúc này ngọn lửa nổ tung ra, nhưng cả người Tô Bạch đi ra từ ngọn lửa, giống như điên, giống như cuồng!

Chịu một ngọn lửa của Trương Lộc, hắn không có vấn đề gì, chuyện này nằm trong giới hạn chịu đựng.

Trương Lộc ngơ ngác, trong con mắt anh ta, không ngừng phóng đại một thân rực lửa của Tô Bạch, ngay sau đó, tay anh ta bị Tô Bạch giữ lấy, vặn ra phía sau.

“Răng rắc…”

Trong nháy mắt, răng nanh của Tô Bạch đâm vào cổ của Trương Lộc.

- Á Á Á!!!

Trương Lộc thống khổ hét lên, máu đang chảy ra, lửa đang thiêu đốt.

Lúc lửa được dập tắt, cả người Trương Lộc cũng hóa thành một cái xác khô, ngã xuống đất, Tô Bạch chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay chống trên mặt đất, da thịt cháy khét trên người hắn bắt đầu bong tróc ra, thay vào đó là da thịt mịn màng như trẻ sơ sinh.

Bên kia, Chu cục trưởng bắt đầu phản kích, tiến công dũng mãnh, trước đó Cừu Hòa từng nói nội gia quyền của Chu cục trưởng không có gì đáng nói, nhưng anh ta không biết, thứ Chu cục trưởng am hiểu cũng không phải là nội gia quyền mà chính là…