Phát Thanh Khủng Bố

Chương 45: Không thấy thi thể

Tô Bạch bỗng nhiên lui lại, một màn này, hắn không có dự liệu được.

Thân thể của Cửu muội chậm rãi đứng lên, cả người cô ta đang ngồi trên cáng cứu thương, sau đó hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Tô Bạch, tròng mắt cô ta đều là máu trắng, không mang theo chút tình cảm nào, hoàn toàn lạnh lẽo.

Đây là xác chết vùng dậy?

Ánh mắt Tô Bạch đảo quanh trên người Cửu muội một lần, hắn không có nhìn thấy lông trắng hoặc là một số dấu hiệu khác của cương thi trên người Cửu muội, nhưng đối phương quả thật không có hơi thở của con người, nhưng lại vẫn có thể tiếp tục động.

Cô ta là người chết, chính xác là người chết rồi.

Cửu muội ngồi như thế, Tô Bạch liền đứng như vậy, một người, một xác, cứ thế giằng co.

Cũng may, sau lưng Tô Bạch là cửa của nhà xác, hắn hoàn toàn có thể trực tiếp từ phía sau chạy ra ngoài, về phần dáng vẻ này của Cửu muội có gây hại hay không, cũng không phải là chuyện Tô Bạch cần phải suy tính, hắn cũng không có loại năng lực đó, cũng không có nhiệm vụ phải cứu vãn thế giới trong câu chuyện xưa này.

Cửu muội vẫn ngồi ở đó, tiếp tục giằng co một thời gian ngắn, Tô Bạch quay người, dự định rời đi, đi ra cửa sau của nhà xác, trong nhà xác giống như là có tiếng vang, Tô Bạch lùi về sau một bước, quay trở về, ánh mắt nhìn vào trong nhà xác.

Vị trí kia vẫn còn, nhưng cô gái ngồi trên đó đã không còn thấy đâu.

Từ nhà xác đi ra ngoài hành lang, giống như có thêm mấy phần quỷ dị, dường như trong bóng đêm, ẩn giấu đi một sự tồn tại một sự sống, không một tiếng động, nhưng thật sự tồn tại.

Mặc kệ nó, Tô Bạch liếʍ môi, tiếp tục đi về phía trước.

Chờ đến khi Tô Bạch đẩy cửa ra, một lần nữa đối mặt với ánh nắng mặt trời, trong lòng hắn cũng hơi buông lỏng.

Chính mình đạt được kết quả mình mong muốn, nhưng vì sao Cửu muội lại biến thành cái dạng kia, Tô Bạch không biết, Vương Hoành Thắng đã nói qua, ngoại trừ anh ta, bốn người còn lại đều là những kẻ vơ vét Thiên Môn, như vậy Cửu muội, rốt cuộc là vơ vét Thiên Môn nào?

Trực giác nói cho Tiêu Mạch biết, chuyện vừa rồi có lẽ có liên quan đến thân phận trước kia của Cửu muội.

Trong nhà tang lễ vẫn có chút vắng vẻ, chờ đến khi Tô Bạch ra tới cửa, hắn lại không phát hiện ra bóng dáng người bảo vệ kia đâu,Tô Bạch vô thức nhìn vào bên trong, phát hiện ra người bảo vệ kia đang ngục xuống bàn, giống như là đang ngủ.

Cách cánh cửa sổ, Tô Bạch vươn tay ra sờ, đối phương thật sự đang ngủ, nhưng lúc này anh ta ngủ thì có chút không đúng, hơn nữa tư thế ngủ của anh ta có chút kỳ quái, hai tay buông thõng xuống bàn, mặt áp sát vào bàn, khi Tô Bạch đẩy mặt anh ta ra, Tô Bạch nhìn thấy ở vị trí ấn đường của anh ta có màu nâu đen, khác hẳn với màu da xung quanh.

Ngay sau đó, ánh mắt Tô Bạch nhìn về phía vị trí sau lưng của bảo vệ, anh ta nhìn thấy dấu chân, dấu chân này là dấu nước đọng. Tô Bạch nghĩ đến lúc trước Cửu muội vẫn luôn nằm ở trong nhà xác, một người có nhiệt độ thân thể rất thấp, bỗng nhiên xuất hiện ở bên ngoài, nơi có nhiệt độ cao, giống như chai nước từ trong tủ lạnh để ra ngoài sẽ có những giọt nước xuất hiện ở trên vỏ chai.

Cửu muội đã đi ra?

Đây là lần đầu tiên Tô Bạch có chút không quen, anh ta đυ.ng vào một cương thi, cương thi này lại không nhằm vào mình, giống như một thói quen hình thành theo tự nhiên, lần này bị bỏ qua, có chút không quen.

Tô Bạch bắt một chiếc xe đi về cục cảnh sát. Sau đó hắn quay lại ký túc xá, đi thẳng đến phòng Vương Hoành Thắng, hắn còn chưa gõ cửa, cửa đã tự mở ra.

Người mở cửa là Đổng béo, trong tay tên gia hỏa này đang cầm một bát xương gà, bên miệng còn ngậm một chiếc tăm, thấy Tô Bạch bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, Đổng béo có chút giật mình, lập tức xấu hổ cười nói:

- Người anh em, xin lỗi không gọi cậu.

- Tôi ăn rồi.

- Được rồi, cậu vào trong ngồi đi.

Đổng béo đi đổ rác.

Tô Bạch đi vào trong phòng liền thấy Vương Hoành Thắng ngồi trên sofa, Vương Hoành Thắng vừa ăn cơm xong, mặt anh ta cũng bóng loáng, xem ra thương thế của anh ta khôi phục rất nhanh. Tô Bạch bỗng nhiên cũng muốn đi học võ, trước kia hắn cũng từng học qua, nhưng chỉ là mấy loại như Taekwondo, chưa luyện tập bài bản, hiện tại xem ra, chờ sau khi câu chuyện xưa này kết thúc, có lẽ hắn nên tìm một sư phụ để luyện tập cho tốt, dĩ nhiên, điều kiện kiên quyết là hắn còn sống sót đến khi rời khỏi câu chuyện xưa này.

- Sao thế, cậu đến có việc gì?

Vương Hoành Thắng lên tiếng.

Tô Bạch khẽ gật đầu, hắn không có ngồi xuống, lấy ra một điếu thuốc, đưa cho Vương Hoành Thắng một điếu, sau đó lại châm một điếu thuốc cho chính mình, nhả một vòng khói thuốc.

- Rốt cuộc trước kia Cửu muội làm gì?

Vương Hoành Thắng sững sờ, có chút không hiểu lắm, nhìn về phía Tô Bạch.

- Cậu hỏi chuyện này làm gì? Người cũng đã chết rồi, không cần phải hỏi.

Tô Bạch đột nhiên cảm thấy chuyện này thật hoang đường, thật buồn cười, mấy lời Vương Hoành Thắng vừa nói thật có chút giống một tiểu phẩm trên CCTV, thật sự đâm trúng vào huyệt cười của người ta.

Nếu như Cửu muội yên ổn chết ở đó, không có cử động gì, coi như là một nhân vật rời khỏi câu chuyện xưa, hắn cũng không cần để ý đến chuyện của cô ta, nhưng hiện tại cô ta thế mà lại có thể từ trong nhà tang lễ đi ra, không cách nào giải thích được, chuyện này hắn không thể mặc kệ.

Hung thủ gϊếŧ người liên hoàn ở Bạch Ngân, Tô Bạch đã từng giao thủ qua với người này, thân thủ tên đó không tồi, trang bị cũng đầy đủ, nhưng thật ra còn có thể ở bên trong phạm vi khống chế, cũng không phải là vô địch, không phải là quỷ vật mà là người!

Là người liền không quá đáng sợ!

Trên thực tế, nếu như không phải lần đó Tô Bạch quá cẩn thận, hố Vương Hoành Thắng, nếu như hai người kết hợp đấu với hung thủ, khả năng lớn là bắt được anh ta.

Nhưng hiện tại Cửu muội đã không phải là người, thứ không phải là người, ở trong câu chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố mới là đáng sợ nhất.

Tô Bạch nhả ra một vòng khói, nhìn chằm chằm vào Vương Hoành Thắng.

- Tôi đi đến nhà tang lễ

Vương Hoành Thắng nhíu mày:

- Người anh em, cậu đi đến chỗ đó làm gì, qua thăm bạn gái nhỏ của cậu? Tôi nói này, cậu diễn trò cũng không cần phải diễn sâu như thế, diễn đến mức thâm tình như thế làm gì?

Vương Hoành Thắng đang nói đùa, trên thực tế, lúc anh ta đang trêu chọc, lông mày anh ta đã nhíu lại, giống như là đang suy nghĩ chuyện gì đó.

- Tôi đến xem Cửu muội.

Tô Bạch nói.

Vương Hoành Thắng nheo mắt lại.

- Sau đó không thấy Cửu muội đâu.

Tô Bạch tiếp tục nói.

Tay Vương Hoành Thắng bỗng nhiên run lên, hỏi ngược lại.

- Thật sự không thấy?

- Tôi không bị mù.

Tô Bạch nhấn mạnh:

- Cho nên hiện tại, cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc Cửu muội làm gì, vì sao những người khác chết không có thay đổi gì, cô ta vừa chết liền khác thường!

- Cửu muội sao?

Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Đổng béo, trong tay Đổng béo còn có một cái bát, trên gương mặt anh ta không còn có dáng vẻ tùy tiện như trước, anh ta tùy ý để cái bát xuống, sau đó đi đến trước mặt Tô Bạch.

- Không thấy Cửu muội đâu?

- Ngay dưới mí mắt tôi, không thấy đâu.

Tô Bạch trả lời.

Đổng béo chậc chậc một tiếng, nói lầm bầm:

- Vậy thì nguy rồi, chúng ta nhanh chóng đi tìm lão Chu, con mẹ nó, đúng là chơi không nổi.

Sự kiên nhẫn của Tô Bạch gần như đã bị mài sạch, rất hiển nhiên, năm người này trước đó đã quen biết nhau, bọn họ có ý thức đoàn thể rất mạnh, rất rõ ràng, Vương Hoành Thắng và Đổng béo đều biết ở trong hiện thực Cửu muội làm nghề gì, nhưng đều cố gắng giữ bí mật với hắn.

Tô Bạch khẽ gật đầu:

- Được rồi, các người không nói cho tôi biết đúng không? Vậy các người tự chơi một mình đi.

Tô Bạch nhấc chân chuẩn bị rời đi.

- Đừng mà, người anh em, tôi chỉ nói đùa.

Đổng béo lập tức giữ bả vai Tô Bạch lại:

- Sao chúng tôi có thể không nói cho cậu, chỉ là hiện tại trong lòng chúng tôi cũng có chút loạn, lần này rất có thể vì chuyện của Cửu muội mà câu chuyện xưa trở nên rắc rối hơn.

Năng lực của Tô Bạch, Vương Hoành Thắng nhất định đã nói qua với bọn họ, cho nên Đổng béo cũng biết rõ, hơn nữa bên bọn họ vừa mất đi một người, bọn họ cần lôi kéo Tô Bạch về phía mình.

Tô Bạch dừng bước, chờ Đổng béo nói tiếp.

- Trước kia Cửu muội là một người trộm mộ.

Sau khi Đổng béo nói xong câu đó, dường như nhiệt độ trong phòng giảm đi không ít.

Trộm mộ?

Lúc này Vương Hoành Thắng bỗng nhiên chống nạng lên:

- Đi tìm lão Chu, nhanh, chúng ta đi tìm lão Chu, Cửu muội rời khỏi nhà tang lễ, nhất định là có mục đích.

Đổng béo nhìn về phía Vương Hoành Thắng:

- Ý của cậu là Cửu muội đã chết, quay về báo thù?

Tô Bạch nhìn thấy rõ ràng tay Đổng béo đang run lên.

- Cho dù như thế nào, trước mắt chúng ta qua tìm lão Chu, để ông ta đưa ra ý kiến, tôi lo lắng, nếu như Cửu muội thật sự đi vào cục cảnh sát, hoặc là ở bên ngoài gây loạn, làm hỏng nội dung cốt truyện, như vậy thế giới chuyện xưa này không còn là chuyện xưa về vụ án gϊếŧ người nữa mà trở thành thế giới linh dị, đến lúc đó, cho dù là chúng ta hay là đám người thính giả kia, liệu còn có mấy người có thể sống sót?

……….

Đổng béo đỡ lấy Vương Hoành Thắng, Tô Bạch đi ở phía trước, ba người đi đến chỗ Chu cục trưởng.

Văn phòng của Chu cục trưởng nằm ở tầng 4, lúc ba người đi đến cửa văn phòng làm việc, phát hiện cửa phòng đóng chặt, cửa sổ cũng đóng, thậm chí rèm của cũng được kéo vào.

- Sao thế? Không thấy lão Chu đâu?

Vương Hoành Thắng nghi ngờ hỏi.

- Làm sao ông ta lại không có ở đây, có lẽ do thời tiết nóng quá, cho nên ông ta đóng cửa mở điều hòa, nhưng lão Chu nóng đến mức đó cơ à, ông ta tuổi cao, sức khỏe còn tốt như thế.

- Điều hòa chỉnh xuống nhiệt độ thấp như vậy, chỗ cửa sổ còn xuất hiện hơi nước, cũng không sợ bị đông lạnh đến mức sinh bệnh à?

(Cầu đề cử và kim phiếu để nhóm dịch có động lực bạo chương .)