Phát Thanh Khủng Bố

Chương 25: Máu! Máu! Máu

- Tô Bạch!

- Tô Bạch!

- Thả tôi ra, thả tôi ra!

- Á!

Tô Bạch cứ như thế cầm theo chiếc ô, dốc ngược chiếc ô xuống, châm lửa, nhìn ngọn lửa cắn nuốt chiếc ô, tản ra khói đen hôi thối khiến cho Tô Bạch có một loại cảm giác say mê.

Trên thế giới này, có bao nhiêu người có thể tận mắt nhìn thấy kẻ thù vừa dự định gϊếŧ mình lại ở trước mặt mình tan thành mây khói, thật sảng khoái.

Hiện tại Lưu Hòa là một người giấy, một người giấy yếu đuối, một người giấy có nguyên khí bị tổn hại, một người giấy khác xa với người giấy biếи ŧɦái không sợ nước không sợ lửa, chỉ sợ máu trong thế giới chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố.

Hiện tại, đối với anh ta mà nói, lửa chính là khắc tinh lớn nhất.

Sau khi tiếng hét thảm cuối cùng biến mất, chiếc ô cũng bị đốt trụi, chỉ còn lại những mảnh tro tàn rơi trên mặt đất.

Trong này có tro cốt của Lưu Hòa, cũng là tro cốt của người giấy.

Tô Bạch đưa chân ra đạp mấy lần, sau đó hắn mới cắn răng rút thanh gỗ nhọn trên bụng mình ra, ngay sau đó, hắn cũng rút thanh gỗ nhọn đang cắm lên ngực mình ra.

Máu tươi chảy ra, sắc mặt Tô Bạch cũng rất tái nhợt.

Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Tô Bạch đỡ lấy tường, miệng thở hổn hển.

Mệt mỏi, rất mệt mỏi.

Huyết dịch Vampire này làm thay đổi thể chất hắn, nhưng nó quả thật là có giới hạn, không giống như Tô Bạch đã tưởng tượng ra, hắn vốn dĩ cho rằng, cho dù thân thể hắn bị đánh nát vẫn có thể nhanh chóng khôi phục lại như Vampire.

Hiện tại, chỉ có hai thanh gỗ mà thôi, hắn đã giống như bị nghiền ép khô, nếu lại thêm hai thanh gỗ nữa, chỉ sợ hắn hoàn toàn không có hy vọng sống sót.

Tô Bạch nhớ tới những bộ phim điện ảnh hắn đã xem trước kia, những Vampire bị đánh nát còn có thể tiêu sái một lần nữa khôi phục như cũ, hoàn toàn là bất tử bất diệt, dĩ nhiên “huyết dịch Vampire” fake này có thể cải tạo thể chất của hắn đến mức độ này đã không thể yêu cầu gì thêm nữa, dù sao tiền nào của nấy, bây giờ hắn vẫn chỉ là thính giả thực tập của Phát Thanh Khủng Bố mà thôi.

Chẳng qua loại cảm giác hoàn toàn trở thành người chết, không có hơi thở khiến cho Tô Bạch có chút không thích ứng, chính mình bây giờ giống như một người vô dụng, một cái xác không hồn.

Chỉ là, thân thể của hắn, hắn là người hiểu rõ nhất, hiện tại Tô Bạch cảm thấy rất đói và mệt mỏi, hắn cần ăn một ít gì đó để bổ sung thể lực, sau đó tĩnh dưỡng một thời gian, như vậy chính hắn mới có thể một lần nữa biến thành người sống, có hô hấp và nhiệt độ của con người.

Nói một cách đơn giản, sau khi dung hợp với huyết dịch Vampire này, Tô Bạch chẳng khác gì là hơn người ta một trạng thái “tử vong”. Chỉ là trạng thái tử vong này cũng có mức độ, giống như nhân vật trò chơi ngoài có một cột máu chính thì còn có cột máu màu xanh. Sau khi cột máu chính hết, chỉ cần cột máu màu xanh còn liền không tính là hoàn toàn tử vong, dĩ nhiên thời gian sử dụng cột máu màu xanh là hữu hạn, nhất định phải nhanh chóng bổ súng máu để chơi tiếp, nếu duy trì trạng thái cột máu màu xanh quá lâu, kết quả cũng là chết thẳng cẳng.

Đây cũng là nguyên nhân Hải thiếu gia khịt mũi coi thường thứ mà Tô Bạch đổi, bởi vì nó thật thật vô cùng gân gà, muốn gϊếŧ chết Tô Bạch chỉ cần chém thêm mấy dao là được, hơn nữa thứ này không thể thăng cấp, không thể dựa vào Phát Thanh Khủng Bố để đổi lấy năng lực cường hóa.

(Gân gà: Ví với chuyện làm một việc nào đó không có ý nghĩa, không có giá trị nhưng không làm thì tiếc- Đây là điển tích trong Tam Quốc Diễn Nghĩa sẽ được trích dẫn cuối chương)

- Tới đây, đỡ tôi.

Tô Bạch vẫy tay với nữ quỷ.

Nữ quỷ bay đến bên người Tô Bạch, để tay Tô Bạch lên vai mình, lực của nữ quỷ rất nhẹ, chỉ có thể coi là có chút ít còn hơn không.

- Lựa chọn của cô rất sáng suốt.

Tô Bạch cười nói với nữ quỷ.

Nữ quỷ lại không nói chuyện, cô ta chỉ có chút chết lặng, nhưng cũng có một chút may mắn, nếu như Tô Bạch là người bình thường, cô ta sẽ dựa theo phân phó của Lưu Hòa, qua câu dẫn Tô Bạch đến đây, vận dụng thủ đoạn mị hoặc của quỷ, hoặc là dùng một cách thức nào đó, nhưng khi cô ta đến gần Tô Bạch, từ trên người Tô Bạch, cô ta ngửi thấy một hương vị không thuộc về con người bình thường, loại hương vị này khiến cho cô ta biết Tô Bạch có chỗ đặc thù.

Quỷ cũng có thứ mà nó e sợ, bất cứ một thứ gì có trí tuệ đều có một loại bản năng tránh hại tìm lợi.

Nữ quỷ cũng giống như thế, cô ta bị Lưu Hòa quản chế, mà không phải là mang ơn Lưu Hòa.

Có nữ quỷ đỡ mình, Tô Bạch cảm thấy áp lực của mình ít đi rất nhiều, hắn mở túi du lịch ra, đồ vậy trong đó cũng rất đơn giản, một chiếc nhẫn màu xanh đậm, một chiếc lược bằng gỗ, trên lược có một sợi tơ hồng gắn với một người giấy nhỏ, rõ ràng người giấy này là một cô gái.

- Lợi hại thật, cậu ta còn có thể dùng nó để khống chế quỷ?

Tô Bạch nhìn thoáng qua nữ quỷ, nữ quỷ nhìn thấy người giấy nhỏ, vẻ mặt cầu khẩn.

Tô Bạch cười cười.

- Cô yên tâm, chút hứa hẹn đó, tôi vẫn giữ lời.

Tô Bạch cầm người giấy nhỏ này lên, sau đó dùng tay xé nát, đầu tiên nữ quỷ này lộ ra dáng vẻ thống khổ, nhưng rất nhanh vẻ mặt cô ta lại lộ ra vẻ giải thoát, ánh mắt nhìn về phía Tô Bạch càng thêm dịu dàng.

Thật ra, nếu Tô Bạch có năng lực như Lưu Hòa, hắn không ngại dùng cách của Lưu Hòa để khống chế nữ quỷ, để cô ta làm thủ hạ của mình, nhưng Tô Bạch không có bản lĩnh kia, chẳng bằng làm một chuyện tốt, giải thoát cho nữ quỷ, cho dù như thế nào, cô ta cũng đã làm ra lựa chọn có lợi cho hắn, chính hắn cũng có đề phòng, đồng thời đến cuối cùng, hắn đã thành công đốt Lưu Hòa thành tro bụi.

Chiếc nhẫn này khá kỳ lạ, Tô Bạch không dám tùy tiện đeo vào tay mình, nhất là hiện tại tình trạng cả người hắn giống như là hai ngày không ăn không ngủ, dưới loại trạng thái này, hắn quả thật không thích hợp đi mạo hiểm.

Tô Bạch để nhẫn trong túi của mình, dưới sự giúp đỡ của nữ quỷ, Tô Bạch đi xuống dưới lầu.

Trước đó Lưu Hòa đã nói trên lầu ba có người giấy, thậm chí là một gia đình người giấy, Tô Bạch cũng không biết liệu Lưu Hòa chết có đồng nghĩa với việc những người giấy trên lầu ba liền mãi mãi là người giấy, nhưng Tô Bạch hạ quyết tâm, chờ chính mình rời khỏi trường học, dù mất ít hay nhiều tiền, hắn cũng phải để cho tòa nhà này một mồi lửa, hắn không cần biết ba bảy hai mươi mốt gì, đốt hết đi rồi nói, người giấy vẫn nên có chỗ của người giấy, cần gì phải tiếp tục ở lại dương gian.

Lúc sắp rời đi tòa nhà này, bởi vì nữ quỷ sợ tiếp xúc với ánh nắng, cô ta lại chui vào trong quần áo Tô Bạch, cuối cùng Tô Bạch cũng coi như khôi phục được một chút năng lực hành động, chỉ là bước chân hắn có chút phù phiếm, những hắn vẫn chống đỡ, lảo đảo bước đi tới cửa trường học, bắt một chiếc xe ba gác, đưa hắn đến cửa khách sạn, đồng thời hắn cho chủ xe ba gác tiền để người đó đưa hắn vào thang máy khách sạn, đi vào phòng.

Người lái xe ba gác là một người phụ nữ phúc hậu, không có tâm tư gì, sau khi đỡ Tô Bạch lên giường liền rời đi.

Tô Bạch nằm trên giường, cả người hắn vô cùng mệt mỏi, nằm trên giường ngủ thϊếp đi.

Giấc ngủ này chính là một ngày một đêm.

Sau đó hắn bị cơn đói đánh thức, Tô Bạch cảm thấy dạ dày mình co rút, đau đến mức mồ hôi lạnh của hắn chảy ròng ròng, Tô Bạch lập tức rời giường, cầm thẻ phòng khách sạn đi ra ngoài, đến một quán mỳ, hắn gọi một bát mỳ và một đĩa thịt bò.

Lúc thịt bò được mang lên, Tô Bạch không ngừng gắp vào miệng, nhìn dáng vẻ của hắn nho nhã thư sinh, lúc ăn cơm lại ăn như hổ đói khiến cho người chung quanh có chút giật mình, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn hắn, nhưng Tô Bạch không rảnh để ý đến mấy thứ này, sau khi ăn xong đĩa thịt bò, hắn lại ăn bát mỳ, Tô Bạch cảm thấy mình chưa ăn no.

Không, không đúng.

Cảm giác này giống như hắn căn bản chưa có ăn gì.

Cảm giác trống rỗng trong dạ dày hắn không có giảm bớt, Tô Bạch buông đũa xuống, hắn biết chính mình đói không phải chỉ có dựa vào ăn cơm là có thể giải quyết.

Hiện tại hắn cần chính là.

Máu tươi!

Máu tươi!

Máu tươi!

(ĐIỂN TÍCH: KÊ LẶC (GÂN GÀ)

Trong Tam Quốc diễn nghĩa, có một nhân vật khá thú vị đó là Dương Tu Dương Đức Tổ. Dương Tu vốn là quan chủ bạ rất thông minh tài trí nhưng ông cậy tài hay xóc đểu ngạo mạn với Tào Công.Chuyện kể rằng có 1 lần Tào Công cho người xây một khuôn viên mới.Sau khi xây xong Tào Tháo đến kiểm tra ,đi vòng vòng mọi chỗ đều gật gù khen đẹp nhưng đến lúc nhìn lại cánh cổng ông nhíu mày rồi lấy bút viết lên cánh cổng 1 chữ "Hoạt". Mọi người không biết ý Tào Công thế nào nhưng thấy vậy chắc mẩn có gì không ổn nên hỏi xem có ai hiểu ý không. Dương Tu biết chuyện liền gọi thợ vào nói :Tào Công chê cánh cổng rộng quá chứ có gì đâu,chữ Hoạt nằm trong chữ Môn(cổng) là chữ Khoát (rộng) đó.Các ngươi thu nhỏ lại là được. Quả nhiên sau khi xem lại thấy đúng ý mình Tào Tháo cười và hỏi ai hiểu ý ta hay vậy,mọi người nói là do Dương Tu chỉ.Tào tuy khen nhưng trong bụng không vui vì có kẻ hiểu bụng mình.

Một lần khác có người đem biếu hộp bánh bơ sữa.Tào Tháo không ăn ngay mà viết lên nắp hộp ba chữ : Nhất Hợp Tô rồi để trên bàn.Dương Tu nhìn thấy liền lấy hộp bánh ra ăn 1 miếng rồi còn phân phát cho mọi người mỗi người một miếng.Mọi người sợ hãi hỏi sao dám ăn không có lệnh chúa công thì Dương Tu cười nói: chúa công viết Nhất - Nhân Nhất Khẩu -Tô tức là một người một miếng bánh sữa rành rành ra đấy sao còn không ăn cho ngài vừa lòng( nguyên chữ Hợp tách riêng ra theo chiều dọc thì gồm 3 chữ Nhân + Nhất + Khẩu).Tào Tháo biết chuyện cười không trách tội nhưng trong bụng thầm căm ghét Dương Tu hơn

Tào Tháo có hai con lớn là Tào Phi và Tào Thực đều rất thông minh tài trí,Tháo băn khoăn không biết nên lập ai làm thế tử.Một hôm để thử tài hai người Tháo truyền lệnh cho hai con dẫn quân đi ra ngoài thành ,lại ra lệnh cho cấm vệ quân là không cho phép ai xuất nhập cổng thành. Tào Phi dẫn quân ra thấy lính gác ngăn lại theo lệnh của vua liền quay về .Thực lúc đó chơi thân với Dương Tu ,thấy vậy bèn hỏi Dương Tu nên làm thế nào.Dương Tu nói rằng:người lĩnh mệnh của bệ hạ ra ngoài thành,ai cản lại cứ việc chém trước tâu sau chứ còn gì nữa.Thực làm theo. Tào Tháo thấy vậy khen Tào Thực thông minh tài trí hơn Tào Phi và có ý định lập Thực làm thế tử. Nhưng sau đó có kẻ biết chuyện nói lại cho Tháo rằng chính Dương Tu mách nước cho Tào Thực ,Tháo càng tức lắm.

Thêm chuyện Tào Tháo sợ có kẻ ám sát mình khi ngủ nên hay nói với thị vệ là ta ngủ hay mộng du gϊếŧ người lắm đừng kẻ nào lại gần lúc ta ngủ.Một lần khi Tào đang ngủ thì chăn rơi xuống ,một tên lính hầu thấy vậy liền đến bên kéo lại chăn phủ lên người Tào.Tào vùng dậy rút gươm đâm chết tên lính rồi lăn ra ngủ tiếp.Đến sáng tỉnh dậy thấy mọi người lam ma tên lính liền giả vờ hỏi ai gϊếŧ thị vệ của ta. Mọi người nói chính chúa công đêm qua mông du đã gϊếŧ hắn,Tòa tỏ vẻ ân hận thương xót sai làm ma hậu. Chỉ có Dương Tu biết bụng Tào Tháo nên đến bên quan tài tên lính nói lớn:Không phải chúa công mộng du ngủ mê đâu,mà đích thị nhà ngươi mới ngủ mê" Có kẻ ghen tức thấy vậy liền tâu với Tào Tháo, Tháo càng căm tức có ý tìm cách gϊếŧ Dương Tu.

Rồi chuyện gì đến cũng phải đến ,Hôm đó Tào Tháo đang chuẩn bị ăn món canh gà thì quân lính vào hỏi mật lệnh cho đêm đó.Tháo đang gặm chân gà uống rượu buột miệng nói luôn Kê Lặc. Dương Tu nghe mật khẩu liền thu xếp hành lý rồi nói oang oang với các tướng rằng chuẩn bị rút quân đến nới rồi gói gém trước cho đỡ mất công.Các tướng hỏi tại sao thì Dương Tu đáp: Gân gà ăn thì dai không nuốt được mà vứt đi thì tiếc,chả phải như Hán Trung sao lấy ngay không được mà rút về cũng không đành,nhưng rồi cũng sẽ phải rút thôi các ngươi cứ nghe ta. Các tướng thấy Tu nói phải cũng làm theo.Tháo biết được nổi giận sai chém Dương Tu vì tội làm náo loạn quân sĩ .Nhưng quả nhiên hôm sau ra lệnh rút quân.

Người đời sau khen Dương Đức Tổ vì ông thông minh, nhưng cũng chê ông quá ngạo mạn. Nếu không đúng lúc đúng chỗ, quá thông minh cũng sẽ trở thành cái tội, tự hại chính bản thân mình. Ôi nếu ông dùng cái tài đó mà giúp được Tào Tháo, thì có thể trở thành Quách Gia thứ hai chưa biết chừng.

Ngày nay từ "kê lặc" thường được dùng để miêu tả những vật giữ lại thì không có ích, nhưng bỏ đi thì lại tiếc.)