Phát Thanh Khủng Bố

Chương 13: Thời gian xảy ra vụ án

“Lạch cạch.”

Đầu lưỡi rơi trên mặt đất.

Trong lòng người đàn ông mặc áo quân đội không có chút phòng bị nào, cả người sững sờ tại chỗ.

Người đàn ông đeo kính râm gầm lên một tiếng:

- Quách Cương, lùi về phía sau!

Người đàn ông mặc áo quân đội giống như được cảnh tỉnh, lăn một vòng, chật vật nhào về phía trước.

Lúc này, người đàn ông đeo kính râm đã tháo kính xuống, con ngươi của anh ta lại có màu trắng, cũng không phải kiểu trắng như mắt cá chết, nó mang theo một chút ánh sáng nhàn nhạt, giờ phút này đây, dưới ánh mắt của anh ta, chỗ mà Quách Cương vừa đứng bỗng nhiên xuất hiện một cánh tay, đó là một cánh tay tái nhợt, trên tay giống như còn có một tầng hơi lạnh, trên đó còn có một cái kéo.

- Không có khả năng, làm sao nó lại có thể xuất hiện ở đây sớm như thế!

Người đàn ông đeo kính râm hoảng sợ, thất thố kêu lên, đồng thời anh ta nhìn thoáng qua Quách Cương, sau đó liền quay người, không chút do dự bỏ chạy ra ngoài.

Quách Cương nhìn thấy đồng bọn của mình cứ thế mà bỏ anh ta lại để chạy trốn, anh ta há mồm muốn chửi, nhưng bởi vì đầu lưỡi đã bị cắt đứt, lúc này anh ta căn bản không nói ra lời.

Ngoài ra, Quách Cương nhanh chóng phát hiện ra phần eo của mình bỗng nhiên nhói đau, Quách Cương cúi đầu xuống, ngạc nhiên phát hiện ra phần eo của mình đã bị một con dao găm đâm vào.

Tô Bạch bò dậy, hắn hoàn toàn chẳng quan tâm đến cánh tay và cây kéo kia, đến lúc nên báo thù rồi.

Hắn hoàn toàn không để ý đến vật kia lợi hại, có thể đem người đàn ông đeo kính râm trước đó còn không coi ai ra gì, trực tiếp vứt bỏ đồng bọn chạy trốn, hắn cũng bất chấp đến chuyện sau đó mình có thể an toàn chạy trốn không, trước tiên đâm người một dao để báo thù rồi nói sau!

Sau khi dao găm đâm vào người Quách Cương, Tô Bạch muốn đâm sâu thêm, nhưng đúng vào lúc này, hắn phát hiện ra bắp thịt của Quách Cương lấy một tốc độ con người không có cách nào tưởng tượng nổi, co rút lại, hoàn toàn đem con dao găm cắm sâu vào bên trong, không cách nào rút ra được.

- Cậu ực…ực…

Quách Cương có chút không thể nào hiểu được người trước mắt, rõ ràng đối mặt với sợ hãi vô danh này, ý nghĩa đầu tiên của hắn không phải là bỏ chạy mà chính là đâm anh ta một dao.

Chẳng qua anh ta cũng không nghĩ một chút, lúc trước anh ta đã dự định gϊếŧ chết người này.

Quách Cương nhanh chóng vươn tay ra bóp lấy cổ Tô Bạch, anh ta dùng lực rất lớn khiến cho Tô Bạch cảm thấy một loại cảm giác cổ mình như sắp vỡ vụn ra, rất đau nhức.

Lúc hai người đối diện với cảnh tượng có thể khiến người đàn ông đeo kính râm chạy trốn, họ lại có thể bắt đầu nội chiến trước.

Ngay trước thứ khủng bố, tự gϊếŧ lẫn nhau.

Sức lực của Quách Cương lớn đến mức vượt qua con người, cơ thể của anh ta cứng như đá, đây không phải là cơ bắp bình thường, có chút giống như thiết bố sam trong truyền thuyết (Thiết bố sam hay còn gọi là “áo giáp sắt”, là bài tập luyện vai, ngực, lưng cho thành cứng như sắt, không luyện bụng. Khởi luyện bằng cách xoa tòa thân, nằm trên vật cứng. Sau tăng lên bằng các bài tập phi lưng, ngực, vai..v..v lên cát.)

Hai tay Tô Bạch giữ lấy cánh tay Quách Cương, ngay sau đó, hắn dùng lực, hai chân bật lên, kẹp lấy cổ Quách Cương, cả hai ngã xuống trên mặt đất.

Đầu tiên Quách Cương bị cắt đầu lưỡi, ngay sau đó eo còn bị đâm một dao, lúc đầu anh ta có thể dùng năm phần sức lực đã coi như là rất tốt, nhưng lúc này lại bị Tô Bạch đáp trả, hai người ngã xuống đất, trong lúc nhất thời, anh ta thế mà không làm gì được Tô Bạch, hai người giống như hai con “gà trống” đang sôi máu đánh nhau, hồn nhiên không chút nào để ý “đầu bếp” đã vác dao đuổi đến đây.

“Vù!”

Trong nháy mắt, nhiệt độ xung quanh giống như giảm đi, hoặc là nói bọn họ xuất hiện cảm giác toàn thân phát lạnh thì đúng hơn.

Ngay sau đó, cánh tay cầm kéo xuất hiện ở trước mặt Tô Bạch và Quách Cương, hai người vẫn dính chặt nhau như cũ.

Đây giống như là tử thần đang tuyên án.

Cánh tay tái nhợt này không ngừng vuốt ve lên cây kéo, mang theo một chút gì đó do dự, đồng thời cũng mang theo một vòng quỷ dị.

“Răng rắc!”

Cây kéo rơi xuống cánh tay Tô Bạch, trên tay hắn bị cắt một miếng thịt lớn.

Vẻ mặt Quách Cương vô cùng hưng phấn, vật kia đang chuẩn bị gϊếŧ Tô Bạch, chỉ cần nó gϊếŧ Tô Bạch, dựa theo tiết tấu và cách thức trong chuyện xưa, anh ta nhất định có thể nhận được thời gian thở dốc, bởi vì một người chơi tử vong.

Lúc này Tô Bạch đau đến mức thiếu chút nữa đã ngất đi, bởi vì hiện tại cổ hắn bị Quách Cương bóp lấy, căn bản không có cách nào thở nổi, thậm chí khi hắn trơ mắt nhìn một miếng thịt lớn trên cánh tay mình bị kéo cắt đi, ngay cả một tiếng kêu đau, hắn cũng không phát ra được, chỉ có thể thấy được vành mắt hắn đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào một màn kia.

Đây là một loại hành hạ kinh khủng, một loại cực hình đáng sợ.

Quách Cương đang cười, cho dù đầu lưỡi anh ta có bị cắt đứt, lúc anh ta cười, bên trong miệng anh ta không ngừng chảy máu, anh ta vẫn cứ cười.

Nhưng mà rất nhanh, nụ cười của anh ta trở nên cứng đờ rồi.

Một con đom đóm bay vào, sau đó chậm rãi đậu vào trên cánh tay Quách Cương, cũng chính là cánh tay đang bóp lấy cổ Tô Bạch.

Lúc này đây, mắt Quách Cương trợn tròn lên, anh ta biết lai lịch của con đom đóm này, cũng biết người thả con đom đóm này là ai!

“Đoàng!”

Đom đóm phát nổ, nhưng không có làm ai bị thương, chỉ có một làn khói bé bằng móng tay xuất hiện trong nháy mắt.

Nhưng mà, cánh tay kia dường như bị thứ gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lúc đầu nó dự định tiếp tục xuống tay với Tô Bạch lần thứ hai, trong nháy mắt liền thay đổi, trực tiếp đâm vào trong cánh tay Quách Cương.

“Răng rắc….”

Thanh thúy, băng lãnh, không chút cản trở nào.

Tô Bạch dùng dao găm, bất ngờ đâm vào Quách Cương, Quách Cương còn có thể nhanh chóng kịp phản ứng, tiếp tục chống đỡ, nhưng đối mặt với cây kéo này, anh ta không gắng gượng được!

Theo cây kéo rơi xuống, một nửa cánh tay anh ta cũng rơi xuống theo.

Cả người Tô Bạch giống như được đại xá, ngã quỵ xuống đất, hai tay che lấy cổ mình, tham lam hít thở không khí.

Quách Cương căm phẫn, hoảng sợ muốn đứng dậy chạy trốn, nhưng khi anh ta vừa mới đứng lên, chuẩn bị chạy đi về phía cửa, một cái chân của anh ta đã rời khỏi cơ thể, cả người lại ngã xuống đất, máu tươi ào ào chảy ra, nhuốm đỏ nền nhà.

Ngay sau đó, chiếc kéo này giống như đem toàn lực chú ý của mình tập trung lên người Quách Cương, chiếc kéo hạ xuống, da thịt Quách Cương giống như là mì sợi được đầu bếp dùng dao cắt ra từng chút một, thậm chí miếng thịt còn xoay tròn trên không trung, tạo nên một mỹ cảm hài hòa đến quỷ dị.

Quách Cương đang giãy dụa, anh ta liều mạng giãy dụa, anh ta muốn thử rời khỏi nơi này, khi cánh tay còn lại của anh ta sắp chạm vào cửa, cánh tay này cũng lập tức chia lìa với cơ thể.

- Ực …Ực…

Quách Cương không cam lòng phát ra tiếng thét giận dữ, sau đó sự sống trong đôi mắt anh ta bắt đầu biến mất, cuối cùng vô lực nằm trên mặt đất không nhúc nhích, hiển nhiên là chết đến mức không thể chết thêm.

Lúc cánh tay tái nhợt kia gϊếŧ Quách Cương, rõ ràng nó đã nhuốm máu tươi, hình như máu tươi của Quách Cương có điểm đặc thù, cánh tay kia cũng không có cách nào loại bỏ nó, có chút mềm xuống, mà chiếc kéo kia bắt đầu trở nên vặn vẹo, giống như là bị mài cùn, nhưng lại không giống như có chuyện như thế.

Tô Bạch nhìn cánh tay gϊếŧ người kia, hắn không nhúc nhích, bởi vì hắn biết nếu như đối phương muốn gϊếŧ chính mình, hắn căn bản không trốn thoát. Nếu cánh tay và chiếc kéo kia muốn cắt bạn, bạn căn bản không có cơ hội tránh né, vừa rồi Quách Cương bộc phát lực lượng, chạy rất nhanh, nhưng chỉ trong chốc lát đã bị phanh thây.

Chỉ là, cánh tay kia nắm lấy chiếc kéo, chậm rãi lui lại, cuối cùng biến mất trong bóng tối.

- Đi rồi sao?

Tô Bạch có chút không dám tin, hắn gian nan đứng lên, cánh tay trái bị cắt một miếng thịt lớn, thật sự rất đau, nhưng lúc này hắn chỉ có thể cắn răng chống đỡ.

Tô Bạch đi rất chậm, cũng rất cẩn thận, hắn vừa đi về phía cửa vừa thăm dò tình cảnh. Lúc đi qua thi thể của Quách Cương, Tô Bạch còn cố ý nhìn thoáng qua anh ta một chút. Cho đến tận bây giờ, Tô Bạch đều không hiểu vì sao người đàn ông đeo kính râm và người đàn ông mặc áo quân đội lại muốn cố ý lừa gạt hắn đến đây để ra tay gϊếŧ hại, hình như bọn họ và hắn là cùng một loại người, nhưng giống như cũng không phải là cùng một loại người, nguyên nhân chính là bọn họ biết một số chuyện mà hắn không biết.

Cuối cùng cũng đi ra khỏi cửa phòng, sau lưng Tô Bạch đều là mồ hôi, đây quá đúng là một đường sinh tử, hơn nữa nó còn xuất hiện một cách khó hiểu.

Lúc đi xuống thang lầu, bởi vì cánh tay chảy máu quá nhiều, sắc mặt Tô Bạch đã bắt đầu trắng bệch, nhưng dù sao cũng không nguy hiểm đến tính mạng, đây coi như là đại hạnh trong bất hạnh rồi.

Ở lối rẽ, có một người đang đứng, Tô Bạch vô thức đi tìm dao găm của mình, nhưng hắn lại không thấy, hiển nhiên là còn ở trong căn phòng kia.

Người kia nhai kẹo cao su, một chân giẫm lên mặt tường, một tay cầm đồng xu, tùy tiện tung hứng, nhưng điều khiến Tô Bạch để ý chính là trong ống tay áo của người kia có ánh sáng lóe lên.

Là đom đóm, là một đàn đom đóm!

Trước đó, nếu như không phải con đom đóm kia đột nhiên xuất hiện, như vậy người chết là hắn mà không phải là Quách Cương.

- Sao thế, nhìn thấy ân nhân cứu mạng của mình, cậu còn không quỳ xuống, dập đầu cảm ơn tôi sao?

Dáng vẻ đối phương rất ngả ngớn, dưới ánh trăng, thân hình của anh ta lộ ra thon dài, trên người anh ta có một loại khí chất phóng đãng không bị trói buộc, tóc anh ta còn rất dài.

Dựa theo nhận biết của Tô Bạch, loại người này rất thích hợp qua nhà ga ôm đàn hát, trước mặt còn để một cái bát.

- Cảm ơn cậu.

Chuyện dập đầu thì không có khả năng, nhưng một tiếng cảm ơn cũng nên nói.

Đối phương giống như chỉ nói đùa, cũng không có làm thật, anh ta tùy ý lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra, để bã kẹo cao su lên đó, cuối cùng liếc mắt nhìn Tô Bạch.

- Hai người này là những kẻ ngu ngốc tự cho mình là đúng, bọn họ muốn xen vào giữa thời gian và địa điểm xảy ra chuyện, dựa vào quy tắc nguyên thủy nhất chính là gϊếŧ một thính giả, để giảm thiếu nguy hiểm và né tránh tai ương, dùng điều này để hoàn thành nhiệm vụ của bọn họ.

- Chỉ là bọn họ có chút ngốc, cũng có chút ngây thơ, cũng không nhìn xem hôm nay là ngày gì.

Người đàn ông vừa lắc đầu, vừa rời đi, lúc đi còn vươn một ngón tay ra lắc lắc.

- Không phải tôi muốn cứu cậu, chỉ là bọn họ muốn dùng trước biện pháp này, nếu như vạn bất đắc dĩ, tôi cũng sẽ dùng.

Tô Bạch cũng không hiểu người kia đang nói gì, trước đó hắn cũng không biết người đàn ông đeo kính râm và người đàn ông mặc áo quân đội đang làm gì, nhưng căn cứ vào những gì hắn đã trải qua, hình như nếu chết đi một thính giả, như vậy nguy hiểm sẽ bị gián đoạn, điều này hẳn là nguyên nhân vì sao hai người kia lừa hắn đến đây rồi gϊếŧ.

Sau khi cởϊ áσ ra, băng bó kỹ vết thương trên tay, Tô Bạch rời khỏi tiểu khu, dự định về phòng y tế trong trường xin ít thuốc.

Lúc đi qua đường, hắn đúng lúc nhìn thấy một bóng người quen thuộc, là Trần Sở.

Lúc này Trần Sở đang xách theo cơm hộp đi vào một nhà nghỉ tình nhân ở đối diện trường.

Tô Bạch bỗng nhiên hiểu ra lời người đàn ông tóc dài nói là có ý gì.

Tối nay, Trần Sở và bạn gái anh ta cũng không có về căn nhà trọ mà là đến nhà nghỉ tình nhân ngủ, điều đó có ý nghĩa…Thời gian vụ án xảy ra không phải đêm nay, chính hắn và hai người kia đều…Sai!