Tô Bạch liên tục đi đến ba địa điểm, đổi mấy lần xe, mãi cho đến lúc rạng sáng, Tô Bạch mới về đến được ký túc xá của mình. Ký túc xá của hắn là một tòa nhà cũ, người gác cổng là một dì mới ly hôn, buổi tối không gác cửa, cũng không khóa cửa, bà ta ăn cơm xong liền lên giường đi ngủ, sinh viên ra vào chỉ cần đẩy cửa là được.
Hơn nữa nơi này cũng không có camera. Hình như sau lần đầu tiên hắn gϊếŧ người, đối với camera, Tô Bạch sinh ra một loại cảm giác bài xích, hắn chán ghét tất cả mọi thứ có thể ghi chép lại hành tung của mình.
Đi đến ký túc xá, hắn đi thẳng đến nhà vệ sinh chung, đi đến căn phòng bên trong cùng, cánh cửa buồng vệ sinh này đã bị hắn dùng dây kẽm buộc chặt từ trước. Tô Bạch trực tiếp xoay người trèo lên, sau đó hắn cầm lấy bộ quần áo được đặt sẵn trong bồn rửa mặt thay vào, quần áo và giày hắn dùng lúc trước, đều được đặt vào trong bồn rửa mặt. Tô Bạch còn dùng vòi nước ở đó tắm rửa, cả người ướt sũng đi ra ngoài.
Hắn phủ khăn mặt lên trên bồn rửa mặt, che đi quần áo và giày. Hiện tại trên người hắn chỉ mặc một chiếc áσ ɭóŧ mỏng và quần đùi, lộ ra cơ bắp rắn chắc, mái tóc còn ướt, mang theo một chút hơi thở mệt mỏi.
Mở cửa phòng ký túc xá của mình ra, Tô Bạch đi vào, hắn đi đến giường số 1, sau đó ngồi xuống, cố ý vẩy nước lên gương mặt trắng nõn của nam sinh trên giường, nam sinh mở mắt ra, ánh mắt mông lung nhìn Tô Bạch, mãi một lúc lâu sau, anh ta mới nhận ra đó là Tô Bạch.
- Tô Bạch, cậu đi tắm rửa à?
- Ừ, tôi không ngủ được, nóng quá, cho nên tôi đi tắm cho mát.
Hắn trả lời một câu, xem như là lưu lại một ấn tượng cho nam sinh kia, sau đó Tô Bạch liền đi đến chỗ chiếc giường số 4. Trong ký túc xá này có bốn người, số lẻ nằm dưới, số chẵn nằm trên.
Lên đến giường của mình, Tô Bạch kéo chiếc rèm màu nâu ra.
Nằm ở trên giường, trong đầu hắn không nghĩ đến cảnh tượng gϊếŧ người ngày hôm nay mà chính là chuyện về chương trình phát thanh khủng bố kia, so với chuyện đó, chuyện hắn gϊếŧ người, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Thậm chí, đứng ở góc độ cảm nhận theo bản năng mà nói, hắn đã không còn có hứng thú với mấy chuyện tạo ra bằng chứng ngoại phạm nữa, tuy tên Sở Triệu vẫn luôn nói chuyện ngụy tạo ra chứng cứ ngoại phạm là không quá cần thiết, chỉ cần trước đó không bị cảnh sát hoài nghi thì tất cả mọi việc đều ổn, nhưng Tô Bạch vẫn vô thức làm xong tất cả mọi việc.
Tô Bạch nằm ở trên giường, nhưng hắn không sao ngủ được. Lúc đầu, sau khi gϊếŧ người xong, hắn sẽ có một khoảng thời gian ngắn ở trong trạng thái hưng phấn, sau khi cả người được giải tỏa, hắn sẽ cảm thấy mệt mỏi, có thể ngủ một giấc ngon, nhưng lần này hắn lại ngủ không được.
Nằm ở trên giường khoảng nửa tiếng, Tô Bạch ngồi dậy, trên giường có chiếc laptop của hắn. Tô Bạch mở máy ra, khởi động máy, sau đó hắn ấn vào một thư mục bị ẩn, thư mục này có tên là “X”, bên trong có bảy thư mục nhỏ, trong mỗi thư mục nhỏ đều là tư liệu của những kẻ bị hắn gϊếŧ, tất cả có bảy nhân vật mục tiêu.
Từ mục tiêu đầu tiên đến mục tiêu thứ sáu, không phải ăn cắp thì cũng là tội phạm gϊếŧ người bị truy nã, chỉ cần sử dụng một địa điểm thích hợp, một cơ hội thích hợp, cùng với chứng cứ ngoại phạm thích hợp, hắn đều có thể giải quyết nhẹ nhàng.
Trên thực tế, tuy trên TV vẫn luôn chiếu những phóng sự phá án của cảnh sát, nhưng những phóng sự đó, trên cơ bản đều là những vụ án đã được phá thành công, khiến cho người xem cảm thấy rằng kẻ phạm tội sẽ không trốn khỏi lưới pháp luật.
Nhưng vẫn có một số lượng lớn các vụ án, cảnh sát không có manh mối, chuyện này, Tô Bạch hiểu rất rõ, bất kỳ một tên tội phạm gϊếŧ người nào cũng thế, chỉ cần nắm chắc một số nguyên tắc phản điều tra cơ bản, liền có thể khiến cho cảnh sát khó lòng tóm được cái đuôi của mình, đồng thời chính mình không có động cơ gϊếŧ người, cảnh sát không có cách nào dựa trên mối quan hệ xã hội của người chết điều tra đến chỗ mình, chính mình càng thêm an toàn.
Dù sao trong cái thế giới hiện thực này, mỗi người cảnh sát không có khả năng đều là Sherlock Holmes.
Người phụ nữ công sở mà Tô Bạch lựa chọn, cô ta không phải là tội phạm gϊếŧ người bị truy nã, cũng không phải là tội phạm ăn cắp. Bởi vì cơn nghiện gϊếŧ người của hắn càng lúc càng lớn, đây là lần đầu tiên hắn lựa chọn thay đổi cấp độ mục tiêu.
Tô Bạch mở thư mục số 7 ra, đây là tư liệu về người phụ nữ công sở, cô ta tên là Lưu San San, năm nay 28 tuổi, bây giờ đang làm trợ lý cho một công ty.
Bên dưới là những tư liệu liên quan đến cô ta mà Tô Bạch sưu tầm được. Lúc trước cô ta đã từng liên quan đến góp vốn phi pháp vào rất nhiều hạng mục, trên cơ bản thì tương đương với tội phạm kinh tế, ví dụ như có một công ty tài chính đến từ Đài Loan hoặc là Hongkong sắp đổ bộ vào Đại Lục, lúc này phải nhanh chóng mang tiền đi đầu tư để kiếm lời, rất nhiều người bị lừa đến mức bỏ cả gia sản vào đó, nhưng cuối cùng lại trôi theo dòng nước, rất nhiều người cũng bởi vì thế mà tan cửa nát nhà.
Chỉ là không biết cô ta dung thủ đoạn gì, mấy người khác tham dự vào chuyện này đều đã đi tù, còn cô ta vẫn sống tiêu dao thoải mái ở bên ngoài, nhưng cô ta thật sự có dính líu tới chuyện đó. Bởi vì trong nhà Sở Triệu có một bảo mẫu cũng bị cô ta lừa đem tích góp cả đời đầu tư vào trong đó, dĩ nhiên cũng là vì lòng tham không đáy của con người, không khống chế nổi sức mạnh của đồng tiền, nhìn thấy số tiền mình có được càng lúc càng nhiều, bảo mẫu kia liền đỏ cả mắt, khuyên con trai và con dâu mình thế chấp nhà cửa, đem tất cả tiền đều đầu tư vào đó.
Đến cuối cùng, khi mọi chuyện vỡ lở, bảo mẫu không tiếp thu được đả kích, bà ta đã uống một lượng lớn thuốc ngủ ở ngay trong nhà Sở Triệu. Mục tiêu lần này là do Sở Triệu giúp hắn chọn, chỉ là Sở Triệu và Tô Bạch không giống nhau. Tô Bạch có đam mê gϊếŧ người, còn Sở Triệu chỉ đơn giản là muốn theo đuổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Tô Bạch tiếp tục nhìn xuống những tư liệu ở bên dưới, đồng tử của Tô Bạch bỗng nhiên co rụt lại, hắn nhìn thấy một bức ảnh, trên bức ảnh là một đám người cầm biểu ngữ và băng rôn đứng biểu tình ở trước cửa cơ quan chính phủ.
Trong đó có một đôi vợ chồng già cầm biểu ngữ và băng rôn, trên đó viết: Nhà đầu tư lừa gạt tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng, mong chính phủ giữ gìn lẽ phải!
Mà đôi vợ chồng kia chính là hai người hắn gặp trong căn nhà hoang, bọn họ và người phụ nữ công sở cùng bị thiêu cháy.
Trách không được, lúc hắn nhìn thấy bọn họ, hắn lại cảm thấy quen thuộc.
Chỉ là lúc trước, khi hắn tìm kiếm tư liệu, hắn chỉ chú tâm vào những chuyện lúc trước của cô ta, hoặc là những sự việc cách hắn gần, còn những tài liệu và sự tình còn lại, hắn chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, cũng không có nhìn kỹ.
Bây giờ nghĩ lại, xem ra cô ta còn có liên quan đến công trình bỏ hoang kia.
Lúc “Phát thanh khủng bố” kết thúc đã nói qua, thiện ác đến, cuối cùng cũng có báo.
Tô Bạch bỗng nhiên cảm thấy phía sau lưng mình trở nên lạnh lẽo, rốt cuộc “Phát thanh khủng bố” là gì, nó chỉ là một sự kiện linh dị thôi sao?
“Đinh…”
Điện thoại di động của hắn vang lên.
Tô Bạch nhìn thoáng qua màn hình, là Sở Triệu gọi đến.
- Alo, tôi đây.
Tô Bạch lên tiếng.
Ở đầu dây bên kia, Sở Triệu trầm mặc một lúc, giống như đang suy nghĩ lại lời mình muốn nói, cuối cùng anh ta mở miệng nói.
- Tô Bạch, hôm nay cậu đã thực hiện kế hoạch chưa?
Sở Triệu hỏi.
Trong lòng Tô Bạch lộp độp một chút, chẳng lẽ kế hoạch có sơ suất gì, chẳng mấy chốc mà thân phận của hắn bị bại lộ?
Gia đình Sở Triệu làm cảnh sát, bản thân Sở Triệu cũng là cảnh sát, cho nên mỗi lần Sở Triệu giúp đỡ Tô Bạch lên kế hoạch, anh ta luôn có một kɧoáı ©ảʍ kì quái, loại cảm giác này khiến anh ta cảm thấy mê muội.
- Xảy ra chuyện rồi à?
Tô Bạch lên tiếng hỏi, đồng thời nhấn nút ghi âm.
- Con mẹ nó, cậu mau trả lời tôi, rốt cuộc cậu có thực hiện hay không?
Ở đầu dây bên kia, Sở Triệu gần như rống lên.
- Cô ta chết chưa?
Tô Bạch hỏi.
- Chết rồi.
Sở Triệu hít sâu vào một hơi.
- Cô ta chết vì bệnh tim đột phát, cả người từ trên xuống dưới không có bất kỳ một vết thương gì, ông chủ của hộp đêm báo cảnh sát, pháp y cũng kiểm tra qua, nhận định nguyên nhân tử vong là ngoài ý muốn, loại bỏ khả năng bị gϊếŧ.
Nghe thấy câu trả lời này, Tô Bạch vô thức cầm lấy con dao bên đầu giường của hắn, cảm nhận sự lạnh lẽo trên con dao truyền đến, cảm xúc trong lòng hắn càng thêm xao động.
Chính hắn vừa dùng con dao này đâm vào ngực của đối phương, còn xoay tròn nửa vòng…Làm sao lại là bệnh tim đột phát!
- Trước khi cậu ra tay, cậu dọa cô ta sợ chết khϊếp à?
Sở Triệu tiếp tục hỏi.
- Ha ha, đây chính là chứng cứ ngoại phạm hoàn mỹ nhất, người anh em, cậu đã hoàn thành một vụ án hoàn mỹ nhất.