Một người đàn ông mặc toàn đồ đen: “26 triệu USD.”
Một cô gái trẻ khác lại cất tiếng ra giá: “28 triệu USD.”
Lôi Sơ Hạ: “Không hổ danh là hàng quý hiếm nổi tiếng đắt đỏ nhiều người tranh nhau đấu giá thật.”
“Trong bộ sưu tập trang sức của tôi chưa có loại này, nên tốn một chút cũng không sao nó rất đáng.” Tô Diệp Huyên thích thú nở một nụ cười nhẹ, sau đó trực tiếp đưa ra một con số: “Tôi trả 30 triệu USD.”
“Là cô gái đấu giá ban nãy.” Người đàn ông tóc nâu thấy Tô Diệp Huyên lại tiếp tục muốn đấu giá chiếc nhẫn có tên Eternal Pink này.
Thì có hơi chút ngạc nhiên nhưng ông ta vẫn tiếp tục muốn tranh giành đấu giá được Eternal Pink: “Tôi trả 32 triệu USD.”
Tô Diệp Huyên: “35 triệu USD.”
Ôn Tử Nhu: “Tiểu thư số 2 lại tiếp tục nâng giá rồi. 35 triệu USD lần thứ nhất. Còn ai muốn ra giá cao hơn không?”
Một người phụ nữ nãy giờ vẫn chưa đấu được gì: “36 triệu USD.”
Tô Diệp Huyên nhàn nhạt cất tiếng: “40 triệu USD.”
“Vị tiểu thư này ra giá 40 triệu USD lần thứ nhất rồi. Còn ai ra giá cao hơn không?” Ôn Tử Nhu thích thú đưa mắt nhìn Tô Diệp Huyên.
Mọi người xung quanh nhỏ giọng bàn tán: “Đã lên tới 40 triệu USD rồi, tôi thật sự không dám mạo hiểm ra giá cao hơn nữa. Có vẻ cô gái này nhất định muốn có được Eternal Pink rồi.”
Ôn Tử Nhu vừa di dời tầm mắt nhìn xung quanh vừa cất tiếng: “40 triệu USD lần thứ hai.”
Ôn Tử Nhu mỉm cười nhẹ tuyên bố: “40 triệu USD lần thứ ba. Thành giao. Chiếc nhẫn kim cương màu hồng tím có tên Eternal Pink này chính thức thuộc về vị tiểu thư số 02.”
Các vật phẩm đấu giá đã hết, bây giờ chỉ còn lên sân khấu nhận sản phẩm mình đã đấu giá thành công nữa là xong.
Tô Diệp Huyên nhanh chân lên nhận hai sản phẩm mà cô đấu giá được rồi trực tiếp cùng Lôi Sơ Hạ rời đi không ngoảnh mặt lại.
Trong chiếc xe Lamborghini của Lôi Sơ Hạ.
Tô Diệp Huyên vừa thắt dây an toàn vừa cất tiếng hỏi Lôi Sơ Hạ: “Tôi nhờ cậu mua hộ một căn nhà ở gần đây cậu đã mua được chưa?”
Lôi Sơ Hạ vừa lái xe vừa trả lời câu hỏi của Tô Diệp Huyên một cách điêu luyện:
“Nhà mua được rồi, tất cả giấy tờ nhà cũng đã lo liệu xong. Mấy cái đồ dùng hôm qua cậu gửi tin nhắn bảo tôi đi mua cũng đã đầy đủ hết rồi.”
Tô Diệp Huyên mở điện thoại lên xem thời gian thì thấy đồng hồ đã điểm 19 giờ 00 phút thì nhẹ giọng đáp lời Lôi Sơ Hạ:
“Được, đợi có thời gian rảnh tôi sẽ sang đó chơi với cậu. Bây giờ muộn rồi phải về nhà thôi.”
Lôi Sơ Hạ đáp lại Tô Diệp Huyên một tiếng ‘được’ rồi cũng im lặng không nói gì nữa tập trung tinh thần lái xe.
Sau mười phút, chiếc xe Lamborghini màu trắng siêu sang của Lôi Sơ Hạ đã dừng lại ngay trước cổng biệt thự Tô gia: “Tôi xuống xe vào nhà đây, trời tối rồi cậu lái xe cẩn thận.”
“Được, hẹn gặp lại sau bạn yêu.” Tô Diệp Huyên vừa xuống xe đi vào trong biệt thự Tô gia, Lôi Sơ Hạ đã lái xe rời đi nhanh như gió.
Biệt thự Tô gia.
Diệp Thanh Y từ trên lầu đi xuống thấy con gái nhỏ về có hơi muộn thì nhẹ giọng hỏi thăm cô: “Huyên Huyên, con đi đâu sao về muộn vậy?”
“Con đi chơi với một người bạn. Không có gì đâu mẹ, lần sau con sẽ cố gắng về sớm.” Tô Diệp Huyên không muốn mẹ lo lắng nghĩ nhiều nên đã trực tiếp trả lời câu hỏi của bà một cách thẳng thắn không giấu diếm.
Diệp Thanh Y: “Là người bạn đó đưa con về sao? Đấy là nam hay nữ vậy? Mẹ đứng trên tầng vô tình nhìn thấy lúc con vừa xuống xe người bạn đó đã nhanh chóng lái đi.”