Bạch Tri Ngôn, Tô Diệp Hy cùng với Tô Diệp Huyên, Bạch Nguyệt Di, và Châu Tinh Trì đi đến một phòng ăn riêng trên tầng ba của nhà ăn.
“Chị, chị muốn ăn gì? Cả Tri Ngôn, Di Di, và Tinh Tinh nữa, mọi người muốn ăn gì, để mình gọi?” Tô Diệp Hy quét mã QR trên bàn để gọi món, cô chu đáo hỏi ý kiến từng người một xem họ sẽ ăn gì.
“Ăn gì cũng được, không cần cầu kỳ đâu.” Tô Diệp Huyên khẽ nhìn Tô Diệp Hy trả lời câu hỏi của cô ấy xong liền mở điện thoại ra chơi một chút.
“Hôm nay đổi không khí ăn hamburger và một nước cam đi.” Bạch Nguyệt Di tay chống cằm, cẩn thận suy nghĩ một chút rồi mới trả lời câu hỏi của Tô Diệp Hy.
“Tớ cũng một hamburger và một nước cam.” Châu Tinh Trì không suy nghĩ giống như Bạch Nguyệt Di mà trực tiếp trả lời Tô Diệp Hy sau khi Bạch Nguyệt Di trả lời.
“Tôi ăn giống mọi khi là được.” Bạch Tri Ngôn nhẹ giọng đáp lại Tô Diệp Hy để cô ấy bắt đầu gọi món cho tất cả mọi người trong nhóm.
Ban đầu lúc đợi nhân viên mang đồ ăn lên, không khí có hơi chút ảm đạm nhưng Châu Tinh Trì đã chủ động nói chuyện để khuấy động bầu không khí khiến cho mọi người có thể dễ dàng nói chuyện với nhau nhiều hơn.
Khi đồ ăn được mang lên, cả nhóm bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện đôi ba câu cho tới khi ăn xong lại tiếp tục túm lại nói chuyện.
Giờ nghỉ trưa qua đi, một nhóm 4 người cộng thêm Tô Diệp Huyên kéo nhau về lớp chuẩn bị cho tiết học buổi chiều.
Chiều tối tan học, Tô Diệp Huyên nhận được điện thoại của Lôi Sơ Hạ một người bạn thân, kiêm cánh tay đắc lực của cô ở trong băng đảng mafia của nhà họ Tương gia đình đã nhận nuôi Tô Diệp Huyên hơn chục năm trước.
“Em cứ đi trước đi, chị nghe điện thoại xong sẽ ra sau.” Tô Diệp Huyên cầm trên tay điện thoại đang không ngừng đổ chuông nói Tô Diệp Hy đi ra ngoài xe đợi trước còn mình nghe điện thoại xong sẽ ra sau.
Tô Diệp Hy không hỏi người gọi tới là ai mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu đi ra ngoài xe đến đón hai chị em tan học đứng đợi Tô Diệp Huyên.
Tô Diệp Huyên đợi Tô Diệp Hy đi xa rồi mới nhấn nút trả lời cuộc gọi của Lôi Sơ Hạ: “Alisa, cậu gọi tôi có chuyện gì không?”
Alisa là biệt danh của Lôi Sơ Hạ, còn Elisa là biệt danh của Tô Diệp Huyên khi ở nhà họ Tương ba mẹ nuôi của cô đã đặt cho hai người. Nên thường ngày Tô Diệp Huyên và Lôi Sơ Hạ đều gọi nhau bằng biệt danh.
Lôi Sơ Hạ: “Elisa, hôm nay có một buổi đấu giá trang sức ở gần chỗ cậu, có muốn tới tham gia không? Nghe nói có 1 sợi dây chuyền đính viên kim cương đỏ lớn nhất sẽ được bán trong buổi đấu giá ngày hôm nay.”
Tô Diệp Huyên: “Có. Tôi vừa tan học, đang ở trường cấp ba quý tộc Biện Kinh cậu tới đón tôi đi.”
Lôi Sơ Hạ nghe thấy Tô Diệp Huyên đi học không khỏi có chút kinh ngạc hỏi: “Hả? Cậu vừa về Tô gia đã phải đi học rồi sao?”
Tô Diệp Huyên: “Ở đây không giống như Tương gia, nên tôi mới đi học.”
Lôi Sơ Hạ: “Tôi biết rồi, 5 phút nữa sẽ tới trường cậu.”
Tô Diệp Huyên: “Ok. Tôi đợi cậu ở cổng trường.”
Tô Diệp Huyên nói chuyện với Lôi Sơ Hạ xong, cô nhắn tin cho Tô Diệp Hy nói mình có việc bận đột xuất bảo cô ấy về nhà trước.
Rồi mới tắt điện thoại đi, khoác balo lên từ từ cất bước đi ra cổng trường cấp ba quý tộc Biện Kinh đứng đợi Lôi Sơ Hạ đến đón.