Tôi lúi húi dọn dẹp cái kệ sách cũ đã phủ màn bụi mỏng nằm im lìm trong góc phòng khách. Từng cuốn sách được xếp thành chồng cẩn thận trên nền đất rồi lau đi lau lại bằng khăn ướt. Mỗi cuốn là mỗi một kí ức đẹp từ thời thơ ấu xa xôi. Hằng năm, dù có bận bịu đến mấy thì tôi vẫn dành ra chút thời gian cho việc này, để trào dâng trong lòng những xúc cảm bồi hồi bứt rứt khó tả, lại dịu êm lạ kì.
Bản nhạc không lời nhẹ nhàng văng vẳng bên tai, phát ra từ cái máy phát nhạc tôi vừa mua được gần đây trên mạng với giá khá hời. Tay mơn trớn những trang sách dần ngả màu vàng úa, tôi hồi tưởng lại quãng thời gian trước kia đầy ngây ngô, khờ dại, cũng vui vẻ biết bao.
Bỗng, một tấm ảnh rơi ra từ cuốn album ảnh vào năm 2017, nó đã thu hút hoàn toàn sự chú ý của tôi, hay nói đúng hơn, dáng hình người con trai cao gầy đó đã khiến tôi chẳng thể rời mắt.
Năm ấy là năm tôi gặp anh.
-------------------------------------------------------------
Miệng ngân nga, tay đung đưa cây kẹo mυ'ŧ theo nhịp, nom cậu ngộ nghĩnh như đang chỉ huy cả một dàn nhạc rộng lớn. Dưới cái nắng trưa oi bức, những khán giả bất đắc dĩ của cậu chỉ có bầy kiến lửa hì hục tha mồi về tổ cùng vài cánh chim sẻ chao đảo giữa bầu trời thênh thang. Nhưng cậu chẳng màng quan tâm, vừa chăm chỉ biểu diễn "khúc ca mùa hạ", vừa tò mò ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Là người miền tây sông nước chính hiệu, tuổi thơ cậu bình yên những ngày rong chơi trên đồng bên cánh diều vi vu bay lượn, đôi chân trần chạy nhảy nô đùa cùng đám bạn nối khố mỗi khi mưa to và bao lần lặn ngụp dưới sông bắt cá nấu canh. Lắm lúc, cậu bắt gặp bản thân mình mơ mộng về chốn thành thị xa hoa lộng lẫy, nơi cậu có thể quan sát người đi đường từ một tòa nhà cao chọc trời nào đó, rồi thích thú nhận ra bọn họ bé tí ti như kiến tựa lời kể của mẹ khi bà đi làm ăn xa về.
Nói chung, Sài Gòn trong cậu là một giấc chiêm bao không hơn không kém. Vậy mà bây giờ, An Vĩ cậu cuối cùng lại đang đứng sừng sững trên mảnh đất mình từng ngày đêm ao ước. Nhớ lần đầu tiên đặt chân lên bến xe đông nghịt người, bàn tay bé nhỏ nắm chặt lấy vạt áo bà ba trên người mẹ, run run nép sát vào chân bà bước từng bước dè chừng, Vĩ thoắt trở mình thành cậu nhóc bốn tuổi năm nào cùng mẹ đi chợ, bị cô chú bán hàng ghẹo đến đỏ mặt giận dỗi, trông dễ ghét làm sao!
Cậu đánh mắt một vòng rồi dừng lại ở cửa sổ tầng hai của ngôi nhà nọ, da gà chợt nổi dọc hai cánh tay. Qua khung cửa sổ đen nhánh, giữa bóng tối mơ hồ xuất hiện một đôi mắt sáng như sao, lại u uất tựa đang chất chứa nhiều phiền muộn.
Chốc lát, Vĩ cảm thấy lạnh lẽo tràn ngập bầu không khí dù trời vẫn nóng gay gắt như đổ lửa. Chàng trai ẩn mình trong căn phòng chỉ nhập nhòa ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, mắt dõi theo từng hành động cử chỉ của cậu. Chẳng biết làm gì cho phải phép, Vĩ mỉm cười :
- Xin chào! Em vừa mới chuyển đến...
Đáp lại câu nói dở dang là chiếc rèm cửa đã đóng từ bao giờ. Người con trai khuất sau lớp màn che, in bóng mờ ảo lên tấm kính, rồi biến mất, như tan vào không khí. Cậu ôm một bụng đầy tủi thân cùng hụt hẫng, tặc lưỡi bỏ đi.
-------------------------------------------------------------
- Vĩ à! Con đem mấy cái này sang biếu mấy nhà xung quanh đi. Mình mới chuyển lên đây không nói không rằng gì cũng kì!
Cậu chậm chạp lết ra bàn bếp, miệng lẩm bẩm càu nhàu:
- Trời nắng chang chang mà mẹ, để chiều con đi.
- Thôi thôi! Ai mà tin cho nổi mày! Đi bây giờ hoặc là ăn đòn rồi đi, mày chọn cái nào?
Vậy là câu nói đó đã kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi trong đau khổ và sự buồn ngủ chẳng kể sao cho hết của cậu và phần thắng đầy hả hê của mẹ.
Cảm nhận cái nóng xuyên qua lớp áo mỏng thấm vào từng tế bào, cậu da diết nhớ nhung chiếc giường êm ái trong phòng ngủ. "Chỉ mới mười giờ rưỡi thôi mà!" Cậu nghĩ, lại âm thầm hờn dỗi mẹ một tẹo.
Cạnh nhà Vĩ là nhà bà Tứ. Bà nở nụ cười ấm áp khi nhìn thấy giỏ đồ đầy ắp trên tay cậu, rồi bà tự hào kể về thằng con trai có công việc ổn định, có nhà, có xe, đang sống những ngày tháng hạnh phúc cùng vợ hiền, con ngoan trong căn biệt thự to lớn ở khu nhà giàu. Bà Tứ rất thích cười. Bà vẫn mỉm cười tươi tắn đoạn cậu quý tử chưa từng cùng mẹ đón được ngày lễ nào từ lúc nó dọn ra ở riêng. Nhưng nhìn vào đôi mắt đen huyền hơi lấp lánh, cậu quyết định sau này phải sang nhà bà chơi nhiều thêm chút.
Cô Thảo mở tạp hóa đối diện nhà cậu, chếch nhẹ về bên trái, gần lối ra của con hẻm nhỏ. Chồng cô làm công nhân xây dựng. Qua những lời cô nói về chú, chú hẳn đã làm tròn trách nhiệm trong vai trò một người chồng tốt. Rồi hai người có con đầu lòng, thằng bé thông minh, đáng yêu, thích giúp đỡ cha mẹ, gia đình nhỏ càng thêm ấm cúng. Tuy không giàu có, mỗi năm đều phải quằn mình lo liệu đủ mọi loại chi phí khác nhau, gương mặt cô lại tràn ngập vẻ sung sướиɠ, mãn nguyện.
Ngôi nhà cuối cùng mà cậu e dè nhất, cuối cùng vẫn phải đối mặt với nó. Đứng giữa bốn bề vắng lặng không bóng người, cậu đăm chiêu suy nghĩ, cảm tưởng như cậu đang đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Rằng ít phút nữa thôi, cậu sẽ lên thẳng bàn mổ nếu bước thêm vài bước và bấm cái chuông be bé trước cổng kia.
Cậu chậm rãi bước, thận trọng quan sát ngôi nhà từng li từng tí.
Cổng ngoài đóng nhưng cửa nhà mở toang. Bên trong là căn phòng khách chật hẹp, đồ đạc vương vãi chỗ nọ chỗ kia. Dù lộn xộn là thế, chiếc bàn học nằm ở góc phòng lại ngăn nắp kì lạ. Chàng trai ngồi trên bàn mải mê ghi ghi chép chép gì đó, lưng xoay về phía cậu, nên chẳng hay có một cậu nhóc đang chăm chú nhìn anh từ nãy đến giờ.
Linh tính mách cậu biết đây chính là người cậu gặp hôm nào. Không thể tiếp tục đứng chôn chân xuống đất, Vĩ gọi to :
- Anh ơi! Người kia giật nảy mình, nhanh nhẹn quay người lại mặt đối mặt với cậu.
Tim đập thình thịch liên hồi, mồ hôi chảy ướt hai bên má, Vĩ luôn cảm thấy áp lực khi nhìn vào đôi mắt sâu hun hút ấy.
- Em.. Em... Mẹ em bảo em sang biếu ít đồ cho anh ạ! Gia đình em mới chuyển về đây vài hôm. Em tên An Vĩ. Còn anh thì sao?
Cậu ấp úng, xong tuôn một tràng như súng liên thanh, mặt đỏ bừng không biết là vì ngại hay sợ.
Anh với lấy cặp nạng tựa lên chồng sách cao ngất cạnh bàn học, khó khăn bước ra cổng.
Bấy giờ cậu mới hoang mang nhận ra, chân anh quấn băng trắng muốt, tay trái xước cả mảng lớn, nhiều vết thương rải rác đã kéo vảy. Thoạt nhìn rất đáng sợ, nhưng cậu lại thấy tội nghiệp và thương anh nhiều hơn.
Tiếng cổng sắt cót két vang lên, anh cúi người nhận lấy cái bọc, mặt lạnh như tiền.
- Tôi là Quốc Thiên. Cho tôi gửi lời cảm ơn đến mẹ cậu.
Anh đứng thẳng người dậy, giọng thờ ơ nói tiếp :
- Còn gì nữa không?
Dù vẫn sợ sệt khi đứng trước anh, nhưng trái tim đã thành công thuyết phục bộ não cậu rằng anh thật sự trông cô đơn và đáng thương vô cùng.
Cậu bối rối xoa xoa tay vào hai ống quần, loay hoay nghĩ cách làm bạn với người hàng xóm mới.
Bất chợt, tay cậu va phải thứ gì đó cưng cứng trong túi, đầu nhanh chóng nhảy số, cậu háo hức moi ra viên kẹo be bé nhét vào lòng bàn tay phải còn trống của anh.
- Cái này em cho anh.
Cậu rặn nở một nụ cười thân thiện nhất có thể, rồi co giò ù té chạy về nhà, không đợi anh kịp í ới tiếng nào.