Bây giờ vẫn còn một số người ngồi canh bên cạnh kho lúa cháy, không ngừng mắng mỏ ông trời, giống như làm vậy mới có thể khiến bọn họ dễ chịu hơn phần nào.
Vương Hắc Tử: “Không lý nào lại vậy được, xung quanh kho lúa có mồi lửa nào đâu, hôm qua cũng không có sấm sét gì, hiện tại trời tối, cũng lạnh nữa, sao lại tự nhiên bốc cháy được?”
Cậu bé cao cao: “Chứ còn gì nữa, nên sáng sớm đại đội trưởng đã đi tìm công an rồi, ai cũng thấy chuyện này có gì đó lạ lắm.”
“Nhất định là có người cố ý phóng hỏa! Cái thứ trời đánh thánh đâm, nếu bắt được thì nhất định phải xử phạt thật nặng mới được! Đó là lương thực đấy, đúng là thứ nghiệp chướng mà!”
Vương Hắc Tử tức giận đi vòng quanh tại chỗ một hồi, vừa nghĩ tới mớ lương thực bị đốt thì cậu ta lại thấy tức cái l*иg ngực rồi.
“Không được, tui phải đi xem sao mới được.”
Vương Hắc Tử nói xong thì theo hai cậu bé kia chạy đi.
Vương Thảo Nhi đã quen với chuyện Vương Hắc Tử thường xuyên bỏ lại cô bé một mình, nên cũng không thấy bất ngờ cho lắm.
“Chị Thanh Thanh, nếu thật sự có người cố ý phóng hỏa thì người này đúng là xấu xa mà.”
Đường Thanh Thanh cũng rất tức giận: “Loại người đó đúng là thần kinh mà, dù có thù với thôn mình đi nữa thì cũng không thể phá hoại lương thực như thế chứ.”
“Chị Thanh Thanh, có phải là người của Tào gia trang làm không?”
Tào gia trang ở bên cạnh đại đội Dung Sơn, hơn nữa hai bên còn có thù oán với nhau nữa.
Gần như mỗi năm hai thôn đều cãi nhau vì chuyện giành nguồn nước, lúc hạn hán còn đánh nhau vì nước nữa.
Nên quan hệ của hai đại đội xưa nay không được tốt lắm, trai gái hai bên sẽ không lấy nhau.
Ngày thường cũng đã thường xuyên có đυ.ng chạm xích mích, nếu không nhờ có công xã phái người xuống hòa giải mỗi năm, không biết đã ồn ào thành ra thế nào rồi.
Không có việc còn đỡ, nhưng tới lúc cần dùng nước thì sẽ rất khó khống chế.
Dù sao nguồn nước cũng liên quan tới vấn đề sống còn của cả đại đội, nếu không giải quyết vấn đề nước dùng, mâu thuẫn sẽ vẫn còn đó mãi.
“Chắc là không phải đâu, năm nay mưa nhiều, không có mâu thuẫn gì lớn. Năm ngoái cũng có đánh nhau, nhưng đâu có ai thiếu đạo đức đi đốt kho lúa như thế.”
Hai người cũng không rõ tình huống là thế nào, chỉ có thể suy đoán đại mà thôi.
“Đường Thanh Thanh, chị Đường!”
Vương Hắc Tử đi rồi lại quay về, từ xa đã bắt đầu hò hét kêu tên Đường Thanh Thanh.
“Sao cậu lại quay về thế?”
Hai mắt Vương Hắc Tử sáng rực, nhìn chằm chằm vào Đường Thanh Thanh: “Lúc trước chẳng phải thanh niên trí thức Địch từng nói, trên báo có người thông qua quan sát dấu chân mà điều tra ra vụ án gϊếŧ người à. Chị giỏi như thế, cố gắng một chút chắc cũng sẽ bắt được thằng khốn phóng hỏa mà nhỉ.”
Đường Thanh Thanh nghe xong cũng rục rịch muốn thử.
Vương Thảo Nhi: “Chị Thanh Thanh, nếu chị muốn đi xem thử thì cứ đi đi. Ở đây có em trông chừng rồi, lần này em tuyệt đối sẽ không làm mất dê nữa đâu.”