[Thập Niên 70] Sau Khi Bị Nữ Xuyên Thư Tráo Đổi Nhân Sinh

Chương 34: Bắt Tại Trận

Đường Thanh Thanh ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.

Vương Hắc Tử đắc ý, chống nạnh cười to: “Tui có hỏa nhãn kim tinh, nhìn qua là biết ngay.”

Đường Thanh Thanh không để ý tới cậu ta, sải bước đi vượt qua cậu ta.

Vương Hắc Tử lại tung tăng chạy tới trước mặt cô, hệt như con khỉ: “Thầy của chị là ông Lưu một mắt ở giữa sườn núi đúng không!”

Đường Thanh Thanh dừng lại một lát, sau đó tiếp tục đi lên phía trước.

“Ha ha! Nhìn mặt chị là biết tui đoán đúng rồi.” Vương Hắc Tử vô cùng đắc ý.

“Tui biết ngay là ông cụ kia không phải dạng vừa rồi, một mình sống giữa sườn núi, lại còn thần thần bí bí. Nhưng ông ấy có bản lĩnh ghê gớm như thế, tại sao lại phải che giấu chứ? Nếu là tui á hả, chỉ muốn cầm loa nói lớn cho cả làng nghe tui giỏi thế nào!”

Đường Thanh Thanh cũng không rõ, nếu không phải lúc trước cô kiên trì không bỏ cuộc, sư phụ nhất định sẽ không nhận cô.

Sau khi nhận cô, ông còn từng nói một câu, mong là sau này cô đừng hối hận.

Đường Thanh Thanh không rõ có gì mà hối hận, ai lại ngại mình biết thêm một ngón nghề chứ.

Lần này có thể tìm lại được dê, lại khiến Đường Thanh Thanh thêm quyết tâm phải học cho tốt tuyệt chiêu này, sau này sẽ không sợ bị mất dê nữa.

Lúc này Đường Thanh Thanh vẫn chưa biết, Đường Kiến Quân đang chuẩn bị báo cáo với đại đội trưởng, để cho em trai cô là Đường Hưng Vượng đi chăn dê thay cô.

Địch Hoằng Nghị đi theo mấy người trong đại đội Liễu Thụ canh giữ ở nghĩa trang, lúc trời tờ mờ sáng, rốt cuộc cũng bắt được người.

Ngoại trừ Tôn Lai Phúc ra, còn có thêm hai tên du thủ du thực, có tiếng ham ăn lười làm khác ở trong đại đội.

Ban đầu mới nhìn thấy bọn họ, người của đại đội Liễu Thụ đã muốn xông ra bắt lấy rồi, nhưng lại bị Địch Hoằng Nghị ngăn cản.

Mãi tới khi Tôn Lai Phúc và hai kẻ kia kéo bụi gai ra, thấy hang động bên trong trống rỗng, hùng hùng hổ hổ mắng ai trộm mất dê của mình thì Địch Hoằng Nghị mới xung phong xông ra trước, nhanh chóng khống chế và đè Tôn Lai Phúc ngã ra đất.

Những người khác cũng nhanh chóng đuổi kịp, khống chế hai kẻ còn lại.

Đám người Tôn Lai Phúc còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị bắt lại.

“Mấy người mau thả tụi tui ra, mắc cái gì mà bắt tụi tui!”

Tôn Lai Phúc kêu la, đến lúc này mà gã vẫn chưa chịu nhận tội.

Địch Hoằng Nghị cũng mặc kệ gã, mà nhíu mày nhìn hai người kia: “Thẳng thắng sẽ được khoan hồng, nếu nói láo bao che thì tính chất sẽ khác đấy.”

“Tôi xin khai, tôi xin khai!”

Hai người kia thấy đại đội trưởng và cán bộ đại đội đều ở đây thì hoảng sợ khai hết tất cả mọi chuyện.

Đồng lõa đã khai rồi, Tôn Lai Phúc không giấu nổi nữa, chỉ có thể thành thật khai báo.

“Tôi cũng là nhất thời nổi lòng tham thấy dê đi lạc đàn, thầm nghĩ cha mẹ ở nhà nghèo khổ vất vả, nên mới muốn kéo chúng về bán ít tiền, báo hiếu ba mẹ.”

Lữ Hướng Tiền tức giận nói: “Đừng có lôi cha mẹ mày vào! Lúc trước mày còn cướp cả lương thực ở nhà đi, bây giờ mày nói thế, ai mà tin cho được!”